“Hà hà hà…”, tôi ngoác miệng ngáp một cái rõ to, không kiềmchế được nằm trong lòng Âu Dương Thiếu Nhân mà cười thầm.
“Sáng rồi, tên ngố! Hôm nay cố gắng chút đi. Haizzz, ha ha,huynh từ khi nào đã học được thuật biến hình như thế này rồi?”, tôi đang cườingốc nghếch.
Tên ngố nhà chúng ta thật biết cách quan tâm đấy, bỗng dưnglại biến thành một đại mỹ nam cho tôi ôm. Cảm động quá đi!
Phủ phục để trao cho tên ngố nhà mình nụ hôn ngọt ngào, à,ha ha, chân thực biết bao, cảm giác y như đang ở bên đại mỹ nam vậy.
“Ta không biết đâu nhé.”
Ha ha! Tên ngố vừa nói, giọng nói cũng dễ nghe làm sao.
“Hóa ra nàng để ý người ta lâu rồi.”
Ha ha! Ha ha ha!!!
Chuyện gì thế này? Tôi chớp mắt, lắc lắc đầu, mạch tư duy dầndần đã trở về với đại não. Nhớ ra cả rồi. Đúng rồi, mình đang ở thời cổ đại,hơn nữa lúc này không phải đang nằm trong lòng của tên ngốc mà là một con yêutinh.
Cúi đầu lặng ngắt, giờ tôi chỉ có thể cầu nguyện mà thôi, hyvọng là Âu Dương Thiếu Nhân đang nằm mơ.
Hu hu, Đức mẹ che chở!
Mỉm cười… Âu Dương Thiếu Nhân đang dùng ánh mắt đào hoa vớihàng ngàn tia lửa điện bắn tung tóe khắp nơi, mỉm cười nhìn tôi. Thực tế đã chứngminh, Đức mẹ hoàn toàn không có ở đây lúc này.
Thượng Quan Tình ơi là Thượng Quan Tình! Mày đang tạo nghiệtgì thế này. Tôi không kiềm chế được, trong lòng thầm kêu than.
Âu Dương Thiếu Nhân ngồi dậy với động tác thật ưu nhã. Làmơn đi, huynh làm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54180/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.