Sau khi đi được một đoạn đường núi, tôi cảm thấy toàn thânrã rời.
Chết tiệt, cái này mà gọi là phá núi làm đường hả, tôi từngnày tuổi đầu nhưng chưa từng đi đoạn đường xa đến thế.
Chỗ nào cũng là trời xanh cây lớn, cây lớn trời xanh, đâuđâu cũng giống nhau, có phải tôi bị mù đường rồi không?
Kiếm một chỗ để ngả lưng, tôi quyết định phải nghỉ ngơi mộtlát. Vừa mới chợp mắt được hai giây, lại nghe thấy văng vẳng đâu đây có tiếngngười vọng tới.
“Rốt cuộc ngươi có giao ra không?”
“Không!”
Ớ! Có người nói kìa! Xem ra ông Trời vẫn còn nhân từ, tôi vộidỏng tai hóng theo giọng nói mà tìm đến.
OH! MY GOD!
Cái gì thế này? Có người đang đánh nhau, tôi nên trốn xa xamột chút. Nếu không lỡ may đụng phải nhân sĩ võ lâm trong truyền thuyết, sẽ toimạng như chơi.
Tôi quay người, định âm thầm bỏ đi.
Mới đi được mấy bước, tôi chợt nghĩ khó khăn lắm mới có cơ hộitận mắt chứng kiến người cổ đại đánh nhau, đi thế này thật đáng tiếc biết bao.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định nấp ở đâu đó đểxem. Nói không chừng sau này trở về, không những có thể làm nhà sử học, mà còncó thể trở thành đạo diễn cũng nên.
Oa! Thật lợi hại!
Đúng rồi! Đánh hắn đi! Chuẩn! Phải thế chứ!
Cảnh tượng tuyệt thật, biểu diễn quá đẹp mắt, một người rấtdũng mãnh chĩa mũi kiếm về phía người đối diện. Người còn lại thì vung đao hướngtới người dũng mãnh kia. Người dũng mãnh kia lại liều mình, xoay người tấncông. Quá đẹp! Nhưng… bị thương rồi!
Hóng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/54168/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.