“Tiểu tử chết tiệt, đều tại huynh”, quay người đầy giận dữ,tôi hét vào tai Mạch Thiếu Nam.
Mạch Thiếu Nam lau mồ hôi túa ra khắp mặt: “Thôi được, đượcrồi, đừng giận nữa”.
Tên tiểu tử này luôn muốn tôi tức chết mà, lúc nào cũng làmnhư chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả.
Phía bên kia vẫn đánh nhau với khí thế hừng hực, còn bên nàyhuynh ấy vẫn không buông tha cho tôi. Nói cái gì mà sợ tôi bị đao kiếm làm đau,đây chẳng phải coi thường tôi sao.
“Lỡ người ta cho rằng tôi nhát gan thì làm thế nào”, tôi oántrách nhìn huynh ấy, nộ khí trong lòng bốc cao, thật chỉ muốn xông ra đánh nhaumột trận.
“Tiểu Tình, hay là ta cõng nàng nhé, khi về sẽ nói là nàng bịđau chân”, Mạch Thiếu Nam nói xong liền quay lưng lại, quỳ xuống trước mặt tôi,dung nhan ưa nhìn, từng sợi tóc bay bay, cùng với nụ cười ấm áp, nộ khí của tôivì thế không biết lại biến đâu mất rồi.
“Cũng được, vậy tôi không trách huynh nữa.”
Chúng tôi cùng nhau trở về, vào đến trong thành, tự hỏi saotòa thành lúc này yên ắng đến thế. Ngay trước cửa khách điếm nọ, có mấy ngườingồi thành một hàng thở hổn hển, vừa thở vừa uống rượu. Trên nền đất lại có mộtvài thi thể, nhưng nhìn ra, đó chưa phải toàn bộ binh lực của Nhật Nguyệt giáo.
Đám binh hèn tướng nhát khác đều đã bỏ chạy rồi.
Tôi cựa quậy trên lưng Mạch Thiếu Nam, hỏi: “Kết thúcchưa?”.
Đám người kia nghe thấy giọng nói của tôi, ngước mắt lênnhìn. Sau đó, có ba người lao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873471/quyen-4-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.