Sự thực hiển nhiên là, tuy tôi rất có tiếng tăm trong gianghồ, nhưng chưa đến mức không cần nói tên mà người ta cũng có thể nhận ra. Sở dĩhắn nhận ra tôi là vì trước khi hắn đến đây chắc chắn đã thám thính dò la cẩnthận rồi.
Một cung điện dưới lòng đất, ba tên trộm châu báu.
Sẽ xảy ra chuyện gì?
Đương nhiên là…tranh chấp.
Thực ra, đây cũng không phải là điều tôi mong muốn. Tôi vốncảm thấy mình vẫn nên khoan dung độ lượng. Nếu hắn không phải đến chốn này đểtrộm đàn, vậy thì tôi cũng nên để cho hắn đi. Dù sao đây cũng là trạch viện củaGiang Hoài Liễu, không phải là nhà của Thượng Quan Tình tôi.
Sau khi rời khỏi chỗ này, tôi phải giữ sức tỉ thí với GiangHoài Liễu một trận, cho nên tôi cảm thấy đúng là nên như vậy. Nếu người ta muốnđào, vậy cứ để người ta đào đi. Đào thủng nhà hắn luôn cũng được.
Nhưng ai ngờ tên đó lại lôi ra cái tục danh của mình: “Tại hạlà thánh trộm Bạch Tiếu Thiên”.
Vừa nghe thấy cái tên đó, tôi suýt nữa thì sùi bọt mép.
Cái tên thánh trộm này, lẽ nào Bạch Triển Đường[1] là tổtiên của hắn?
[1] Bạch Triển Đường: Một nhân vật trong phim Võ lâm ngoạitruyện, là người có võ công cao cường, tính cách cởi mở, biết lý lẽ, có tinh thầntrách nhiệm nhưng hơi nhát gan, lại thích hưởng thụ, hay nói dối.
Lộ ra vẻ kiêng nể, cuối cùng tôi cũng không cười nổi nữa,lúc này lại có chút dở khóc dở cười. Tên tiểu tử đó nói xong, còn bồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873466/quyen-4-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.