Tôi cảm thấy mình nhất định phải nện vào mông thằng nhóc TầnNgữ này mới được. Bạn nói xem trên đời này có đứa nhỏ nào lại như vậy haykhông?
Dám lừa dối tình cảm của người lớn, còn muốn yêu cầu người lớnphải mua kẹo hồ lô cho mình nữa.
Nếu thằng nhóc này mà là con tôi, dù nó có ngang ngược nhưthế tôi cũng cố nhịn, thôi thì cứ coi như mình sinh ra một thằng con ngỗ ngược,dù không thích cũng vẫn khen nói một câu thông minh, sau đó sẽ đi mua kẹo chonó.
Vì tôi biết, đứa con của tôi mà như thế, sau này ra ngoài nhấtđịnh sẽ không có ai dám ăn hiếp.
Nhưng, nếu tên tiểu tử này không phải con tôi thì sao?
Đương nhiên rồi, trước tiên tôi sẽ nện vào mông nó, sau đógiảng giải cho nó một hồi về đạo lý tôn trọng trưởng bối.
Lúc này, trước mặt tôi là một thằng nhóc chết tiệt không biếtđiều. Tôi bắt đầu suy nghĩ liệu có nên nhặt lại thanh gỗ vừa vứt đi hay không?
“Ngươi nói ngươi vì tìm Ngọc Thần cầm của gia tộc nhà ngươitừ xưa truyền lại nên mới bán đứng bọn ta. Bây giờ ngươi còn muốn ta giúp ngươitìm ư?”, tôi trợn tròn mắt, vẻ mơ hồ hỏi hắn ta.
Tần Ngữ quét mắt về phía tôi gật gật đầu nói: “Đúng vậy, vềcơ bản là như thế”.
Tôi nghiến răng nghiến lợi uống một ngụm trà hoa cúc trênbàn, tức giận nói: “Khốn khiếp! Ngươi cho rằng nữ hiệp ta dễ bị ức hiếp lắm cóphải không?”.
“Nếu cô giúp ta, cả ta và đám người các cô đều có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873463/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.