Khi tôi tỉnh lại, tia nắng cuối ngày đã tắt từ lâu.
Ngoài khung cửa sổ, bầu trời tối đen như mực, trong phòng chỉcòn leo lét một ánh đèn.
Trước khi xuyên không, tôi chưa từng tưởng tượng bản thânmình lại có thể vượt nóc băng tường. Đúng là chỉ đến khi tỉnh lại, tôi mới cảmnhận được rõ ràng, cơ thể mình đã không còn như trước nữa.
Mặc Nguyệt đang ngồi bên cạnh, đợi tôi tỉnh dậy sẽ cho huynhấy một chưởng.
“Huynh biết không? Loài sinh vật di cư đó”, tôi nhìn đườngnét hoa văn chạm trổ trên xà nhà, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh.
“Là một loài chim phải không?”, Mặc Nguyệt vừa lau mồ hôitrên trán cho tôi, vừa dịu dàng hỏi.
“Đúng vậy, là một loài chim mà tùy theo thời tiết chúng sẽdi trú đi nơi khác, chúng thích những nơi ấm áp, dù là ở giữa trời cao. Hết bayvề phương Nam lại chạy về phương Bắc. Khi phương Nam ấm áp, thì chúng bay vềNam. Khi phương Bắc ấm áp, chúng lại quay về Bắc. Chúng sẽ không dừng lại cố địnhở một nơi nào, sẽ chỉ chạy về những nơi ấm áp mà thôi. Loài chim đó có phải rấtvô tình không? Dù có bao nhiêu lưu luyến, cũng không cách nào giữ những chúchim đó ở lại, chỉ cần xuất hiện nơi ấm áp trên trái đất này, chúng sẽ không hềdo dự mà bay thẳng đến đó. Thật là, quá vô tình…”
Những hạt nước mằn mặn trong suốt bỗng nhiên trào ra.
Trong lòng xuất hiện một khoảng không trống rỗng, tôi hoàntoàn không biết đó là thứ gì.
Nước mắt của tôi sao?
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873396/quyen-3-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.