Lúc nhá nhem tối trở về, thấy ba tên tiểu tử chết tiệt đangnhàn nhã ngồi uống trà với nhau.
Cơ thể vô cùng mệt mỏi nên càng lúc tôi càng thấy ba tênkia sao mà chướng tai gai mắt đến thế.
Xông đến trước mặt, đập tay lên bàn, tôi tức giận nói: “Tạisao chúng tôi khổ sở như vậy mà ba người các huynh lại ngồi đây uống trà hả?”.
Mạch Thiếu Nam điềm tĩnh nhìn tôi, nói: “Vì các nàng thamgia cuộc thi hoa khôi chứ không phải bọn ta”.
Tôi chết vì nghẹn mất thôi, á khẩu không nói được lời nào.
Cũng đúng, tôi vô duyên vô cớ làm náo loạn, có ý tìm đếnphiền phức, may mà chưa tử nạn đấy.
Bực bội kéo ghế ngồi xuống, cả khuôn mặt đờ đẫn dán lênbàn.
Tôi há mồm trợn mắt, ngay đến chút sức lực để lắc đầucũng chẳng còn nữa.
Khốn nạn thân tôi! Không phải tôi nói gì đâu, nhưng tôi cảmthấy bản thân mình hoàn toàn chẳng thể đấu lại với ba tên tiểu tử nhàn nhãnày.
Tục ngữ nói cái gì mà “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụmlại nên hòn núi cao”, đúng là lừa người mà.
Ở cùng với hai nữ nhân phiền phức kia, tôi đã mệt muốn chếttừ sáng đến tối rồi.
“Mạch Thiếu Nam, huynh không đến đưa Mạch Vân về nhàsao?”, tôi chẳng thèm ngẩng đầu, cứ thế hỏi.
Mạch Vân nói rằng cô ấy đang bỏ nhà đi. Vì thế cho nên đếntận bây giờ tôi vẫn chưa dám nói với cô ấy là tôi lúc nào cũng kè kè bên ca cacủa cô ấy. Hơn nữa, ca ca của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873376/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.