“Nếu thắng, bốn huynh đệ Âu Dương phải nhường Thượng Quan nữhiệp chứ, mọi người cạnh tranh công bằng phải không?”, tên tiểu tử nào đó khôngcó mắt lại dám nói ra câu đó.
Liên quan gì đến ngươi chứ! Tiểu gia đây còn chưa phát ngônđâu đấy.
Âu Dương Thiếu Nhân nở nụ cười tựa gió xuân: “Vị huynh đàicó dũng khí nói câu này ra thì đừng ngại lên đây tỉ thí. Nếu thắng, nhất định sẽcó cơ hội”.
Tôi trông thấy bộ mặt rạng rỡ của Âu Dương Thiếu Nhân, tronglòng thầm nhủ, tên tiểu tử nào không biết sống chết, liều mạng xông lên, nhất địnhsẽ bị đánh đến chết rồi róc xương xẻ thịt cho mà coi.
Tất nhiên người người bên dưới đều biết Âu Dương Thiếu Nhângiấu đao sau nụ cười. Cho nên chỉ nhao nhao bàn luận mà chẳng người nào dám bướclên.
Đúng lúc tôi thầm thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên có hai ngườiđứng dậy. Một quầng mây mang theo bóng đen cực lớn đã che đi toàn bộ luồng sángchói lòa trên đầu tôi.
Từng mạch máu trên người đang rần rần chảy khắp toàn thân.
Tưởng chừng như rễ cây nấm hương đang bị đem phơi dưới ánh nắngmặt trời chói chang vậy.
Khóe miệng giật giật liên hồi, cuối cùng tôi cũng lấy hếtdũng khí ngẩng đầu lên.
“Hai người các huynh…”, tôi gắng gượng để bộ dạng mình tựnhiên thoải mái hơn đôi chút, dù tôi biết sắc mặt mình lúc này nhất định khôngkhác gì lá rau xanh lét mà chúng ta vẫn thường ăn.
Mặc Nguyệt và Mạch Thiếu Nam mỉm cười nhìn về phía tôi rồidùng ánh mắt ra hiệu cho tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873367/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.