Ha ha, tôi lắc lư phiêu động giữa không trung, dọa cho vô sốa hoàn và đầy tớ bỏ chạy, nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bạo phát từ khắp khunhà.
Trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng vui sướng. Dọa chếtcác người! Dọa chết các người!
Tại sao mấy nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện?
Trong lòng kích động, tôi gầm gào mấy tiếng ma mị.
Thấp thoáng có người bước đến.
Nhìn thấy những bóng hình đó, tôi có thể khẳng định họ là bốnhuynh đệ Âu Dương.
Tôi “khù khụ” mấy tiếng rồi nấp sau thân cây, đợi bốn ngườikia đi đến.
“Ấy, vừa nghe thấy tiếng mà”, Âu Dương Y càng lúc càng đến gần.
“Đúng vậy”, Âu Dương Thiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn quanh.
Tôi thấy cơ hội đã chín muồi, tóc tai bù xù từ sau gốc câylao ra trước mặt đối phương, cất tiếng hát toáng lên.
“Rau cải trắng a… Mọc trong đất a… Hai ba tuổi a… Nàng đã chếta…”
Hiện lên trước mặt bốn huynh đệ Âu Dương là một con ma toànthân đẫm máu, tóc tai bù xù, cái miệng đỏ lòm há to như muốn nuốt chửng mọi thứ.
Cảm giác vui mừng trào dâng trong lòng. Dọa chết các người!Dọa chết các người!
“…”
Hình như bốn huynh đệ Âu Dương vừa nhếch mép cười, sau đó ÂuDương Y cùng bọn họ tiện thể lùi ra sau mấy bước.
Vừa lùi lại, Âu Dương Y vừa mỉm cười cung kính nói: “Đêmkhuya đến quấy nhiễu, tại hạ thực vô cùng xin lỗi. Đã phiền đến nhã hứng củacác vị, xin các vị cứ tiếp tục, cứ tiếp tục”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873365/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.