“Tiểu Tình, cần bọn ta trừ khử hắn không?”, Âu Dương ThiếuNhân ôm chặt tôi vào lòng, dịu dàng hỏi.
Tôi lười nhác nằm gọn trong lòng Thiếu Nhân mà cười với TrầnNam: “Không cần đâu, vị huynh đài này đã cứu tôi một mạng, chúng ta đi thôi.Cáo từ”. Tôi vẫy tay chào tạm biệt Trần Nam, rồi xoay người bước đi cùng bốnhuynh đệ Âu Dương.
Phía sau tĩnh lặng như tờ, tôi biết kẻ thức thời như TrầnNam nhất định sẽ không đuổi theo tôi đâu.
“Tiểu Tình, sao nàng lại bỏ trốn ra ngoài được?”, rõ ràng ÂuDương Thiếu Nhân vô cùng hiếu kỳ.
Tôi mỉm cười, đắc ý nói: “Nhân cơ hội ma quân không chú ý liềnbỏ chạy”.
Tôi phải cất thật kỹ bí mật đã từng lãng du vào thanh phongquán đầy hoa lệ kia. Đây chỉ là bí mật của mình tôi thôi.
Thực ra, tôi rất muốn chia sẻ niềm hạnh phúc hiếm có này chomọi người, rất muốn lan truyền thông tin phấn khích này cho toàn bộ hủ nữ trênkhắp thế gian được biết.
***
Mãi sau này tôi mới biết, ngay khi tôi rời đi, còn xảy ra mộtchuyện như thế này…
Mặc Nguyệt từ trên không bay xuống, đáp ngay bên cạnh TrầnNam, mặt phủ sương mù lạnh băng hỏi: “Ngươi muốn chết phải không? Mạch ThiếuNam”.
“Không muốn”, Mạch Thiếu Nam cũng chính là Trần Nam đang cốnhịn cười, rõ ràng muốn thông báo rằng: Ta muốn chết thì ngươi tính thế nào?
“Tìm ta có việc gì?”
“Không có gì, Mạch Vân nhớ ngươi muốn phát điên nên bảo ta đếntìm ngươi.”
“Chẳng phải ta bảo với ngươi rồi sao? Ta ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873350/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.