Thực chỉ muốn tìm chỗ nào đó đập đầu chết quách cho xong.
Hoàng cung, hoàng cung, sao tôi nhất định phải đến hoàngcung chứ?
Thật ra có lần tôi đã thử dò đường chạy trốn, nhưng lại bịÂu Dương Thiếu Nhân tóm lại. Chẳng là Âu Dương gia đời đời luôn có quan hệ hòahiếu với hoàng thất, nếu tôi chạy trốn, sẽ không chỉ liên lụy đến toàn thể ÂuDương gia mà ngay cả mấy cái mạng tép riu của chúng tôi cũng khó bảo toàn.
Tôi cũng đã sử dụng mưu kế để mê hoặc Giang Tả, những mong hắnthả chúng tôi, nhưng cuối cùng tên tiểu tử này lại ra điều kiện: Phải lấy hắn.Kết quả là khiến cho bốn huynh đệ Âu Dương đồng tâm hiệp lực ngăn cản tôi bỏ trốn.
Dù họ không nói, tôi cũng chẳng ngu đến mức đồng ý lấy hắn.Buồn cười thật, lấy hắn á, số tôi không phải để chết khô trong hoàng cung, cũngchẳng phải để mục ruỗng ở sơn trại đâu nhé.
Đó đâu phải là sống, sống như vậy chẳng khác nào đã chết!
Nếu sớm biết kết cục sẽ thế này, tôi đã cùng Giang Thần bỏchạy từ lâu rồi. Biết đâu Giang Thần sẽ phát minh ra thứ gì đó vĩ đại cống hiếncho thời đại này, còn tôi thì ngồi một chỗ mà múa bút thu tiền, cuộc sống saunày không còn bất cứ u buồn lo lắng nào nữa.
Đấu tranh không kết quả, mấy người chúng tôi đành bất đắc dĩtiến vào kinh thành.
Tạm vứt bỏ mọi suy nghĩ về hoàng cung, tôi chạy tung tăngtrong kinh thành, đúng là… phồn hoa thật!
Cảnh tượng này khiến lòng tôi bùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-du-giang-ho/1873338/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.