Nửa đêm đột nhiên trời đổ mưa. Đường Ngạo bị tiếng sấm làm giật mình, Hải Mạt Mạt vẫn còn đang ngủ ngon lành. Gâu Gâu ngủ trên miếng đệm lót dưới giường, thỉnh thoảng còn vẫy đuôi.
Mưa to tầm tã, ào ào khuấy động đêm sâu. Cái nóng đã bị xua tan, gió mát từ cửa sổ thổi vào mang theo mưa bụi và vài phần ướt lạnh.
Tổng giám đốc Đường xoay người, một tia chớp bỗng xé tan bóng đêm, Hải Mạt Mạt nằm cạnh tường lại cuộn người lại. Cô đưa lưng về phía anh, chăn mỏng màu hoa anh đào chỉ đắp đến eo. Váy ngủ màu trắng cuộn lên trên để hở ra đôi chân mịn màng thon dài.
Từ góc độ của tổng giám đốc Đường nhìn sang, có thể thấy bắp chân thon sáng bóng. Tóc dài màu vàng kim xõa ra nửa giường, có một lọn vắt qua đầu vai anh, lành lạnh như tơ.
Tia chớp đi qua, trước mắt lại quay về với bóng tối. Tổng giám đốc Đường nắm chặt lọn tóc vàng trên đầu vai, đột nhiên nhớ tới Dương Anh Anh, nhớ tới Tô Thiến, nhớ tới những người phụ nữ trước kia.
Rõ ràng chỉ có một năm nhưng lại giống như đã qua rất rất lâu rồi. Anh đã không nhớ nổi khuôn mặt bọn họ nữa. Quãng thời gian trước khi bệnh dịch bùng phát cứ như một giấc chiêm bao vậy.
Anh thở dài, nhớ lần cuối mình được nếm mùi thịt đã là năm ngoái rồi, còn là cùng Tô Thiến nữa. Vừa nghĩ như thế, anh khó tránh khỏi có chút phản ứng. Tổng giám đốc Đường rất tức giận . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-com/2281746/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.