Hai người máy quả nhiên rất chắc, Hải Mạt Mạt thử nhiều lần vẫn không giãy ra được. Lúc này cô bé bị hai tay nó khóa lấy eo, chân cách mặt đất, không làm gì được.
“Ba.” Cô bé nước mắt đầm đìa nhìn màn hình lớn, chỉ chốc lát sau, màn hình được chuyển đến phòng vô khuẩn của Hải Minh Tiển: “Mạt Mạt ngoan, ngày mai ba sẽ đến thăm con, nhé?”
Hải Mạt Mạt mắt nhắm lại khóc òa lên: “Nhưng eo Mạt Mạt đau quá, ba thả Mạt Mạt ra đi!”
Hải Minh Tiển thở dài, ra lệnh cho hai con người máy thả lỏng một chút, tắt đèn bên cạnh cô bé.
Hải Mạt Mạt khóc một lúc, thấy không ai để ý đến mình, cũng dần im lặng. Cô bé lại dùng sức tách tay hai con người máy kia ra. Tay cô bé vốn bị thương từ lúc đẩy cửa kim loại, lúc này dù máu đã ngừng và vết thương cũng bắt đầu lên da non, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.
Cô bé đành phải buông tay, dùng sức đạp lên cánh tay máy một cái. Chỉ chốc lát sau lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Màn hình lớn trước mặt cô bé bỗng sáng lên, Hải Minh Tiển nhìn cô bé một lúc, đột nhiên thở dài.
Ngày hôm sau, vết thương trên người Hải Minh Tiển hình như đã gần lành hết. Anh ta để trợ lý đẩy xe lăn tới, trên mặt vẫn còn có thể nhìn thấy vết mảnh đạn cứa qua mờ mờ.
Anh ta đứng trước cánh tay máy, Hải Mạt Mạt giang hai tay, dáng vẻ cầu xin tội nghiệp. Hải Minh Tiển còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phieu-com/2281730/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.