Hùng hài tử rất thông minh, mọi việc y làm không tính là xuất sắc nhưng là không tìm ra được một điểm sơ sót nào. Ban đầu Lạc Dịch còn tưởng hùng hài tử không gánh nổi công việc này, rồi sẽ bị khi dễ đủ loại, nhưng nhìn đôi mắt hùng hài tử càng ngày càng sáng rực, Lạc Dịch liền cảm thấy chắc sẽ không sao đâu.
“So sánh với tư liệu…”
“Được rồi, được rồi, ta thừa nhận đây là dưỡng thành!”
“…”
Mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, thế nhưng sẽ có một việc nào đó mà con người không thể nắm trong tay, việc này có thể sẽ tạo nên một gợn sóng nhỏ, cuối cùng phát triển thành một con sóng lớn, làm cho con người một lần nữa ý thức được sự nhỏ bé và bất lực của mình.
Lạc Dịch nằm ở trên giường, sau khi dạo một vòng qua cõi âm bây giờ ngay cả mở mắt cũng không mở được. Chủ quản ác ý hướng về phía tiểu hài tử, biết hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ tiểu hài tử, chủ quản nhân cơ hội đó cho hắn vốn đã chướng mắt từ lâu một bài học nặng nề, thực sự là vô cùng nặng nề a.
Hắn muốn cười, nhưng là ngay cả khí lực để cười cũng không có.
Lạc Dịch nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân mình. Trải qua bài học này, Lạc Dịch thực sự nhận thấy mọi thứ đã thay đổi: Hắn đã không còn là “Thần y” hô phong hoán vũ ở chỗ bạch xà tinh nữa, mà là “Hạ nhân” ngay cả việc bảo vệ chính mình cũng khó ở Lâu Trung Lâu.
Lạc Dịch sau khi tỉnh lại liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-tu-x-cong-luoc-x-xuyen-viet/763339/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.