“Cút ngay, các ngươi cút ngay cho ta! Người hầu của ta, người hầu của ta đâu?” Tỏa Vân nổi giận đùng đùng ném chén trà về phía một gã người hầu, chén trà sượt qua thái dương của người đó, mí mắt gã cũng không thèm nhíu, trầm mặt hành lễ rồi lui ra.
Tỏa Vân cố gắng gầm thét, trách mắng, để không lộ ra sợ hãi bên trong lòng.
Lạc Dịch, Lạc Dịch đâu rồi? Tỏa Vân tỉnh dậy, không thấy thân ảnh kia, làm ầm ĩ một hồi mới biết được Lạc Dịch bị bắt tới Địa Ngục Đạo, nguyên nhân là do đầu độc Thập Lục công chúa.
Làm sao có thể? Lạc Dịch làm sao có thể đi đầu độc nàng ta? Tỏa Vân cắn môi ép buộc mình tỉnh táo lại, nhưng là…không được, bình tĩnh không được, hoàn toàn không bình tĩnh được! Bảy năm, đây là lần đầu tiên người nọ không ở bên cạnh mình, bảy năm qua lần đầu tiên biết được, mình vẫn chỉ là đứa trẻ trước đây, không có Lạc Dịch liền hoàn toàn mất phương hướng, hoàn toàn bị vây trong hoảng loạn.
Hiện tại nên làm thế nào bây giờ, nói quá nhiều sẽ bị Quý Bội Tuyệt nhận ra tầm quan trọng của Lạc Dịch với mình, hờ hững lại khiến Lạc Dịch dễ đi vào chỗ chết hơn. Tỏa Vân có chút thúc thủ vô sách(),như một hài tử do dự khi bị lạc đường.
()Thúc thủ vô sách: bó tay
Tỏa Vân nhìn về phương xa, đôi mắt băng lãnh. Yến, Phù, Sênh, muốn đẩy hắn vào chỗ chết sao? Mục đích của nàng đã đạt được rồi, Tỏa Vân có chút phẫn hận và bi ai, hắn quá ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-tu-x-cong-luoc-x-xuyen-viet/254132/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.