Muốn biết cái chết có đau đớn hay không, đi chết sẽ biết; muốn biết sống có hạnh phúc hay không, cảm nhận đau khổ sẽ rõ. Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
Ngày ba tháng mười hai, một ngày âm u.
Khi ta mở mắt ra đã hơn mười giờ sáng. Không cần kéo rèm cửa sổ, ta cũng biết bầu trời chỉ là một mảng u ám. Không khí ẩm ướt thấm vào trong phòng, vào trong chăn và vào cả trong xương của ta.
Ta chỉ có hai sự lựa chọn: Đi pha một tách cà phê, hoặc nhắm mắt lại và hi vọng khi ta mở mắt ra đã là ngày bốn tháng mười hai.
Cuối cùng ta đành ngồi dậy.
Hôm nay khác với mọi ngày, ta ngồi trong cửa hàng nhưng lòng lại cầu nguyện mọi người đừng đến cái nơi tồi tàn này.
Buổi chiều của một ngày âm u hệt như trẻ em xếp hàng mấy phút chờ tiêm phòng, hoặc mấy chục giây trước khi ma quỷ xuất hiện trong phim kinh dị. Nói thế là vì ngươi vốn đã biết sự việc tồi tệ chắc chắn sẽ xảy ra, nhưng vĩnh viễn chẳng thể đoán được giọt mưa đầu tiên sẽ rơi xuống vào lúc nào.
Trong thời tiết như vậy, mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Đến bốn giờ chiều mà vẫn chưa có bất cứ khách hàng nào ghé vào cửa hàng.
Với ta mà nói, đây là một khoảng thời gian khiến lòng người say đắm. Ta vừa có thể ngồi đọc sách sau bàn làm việc, vừa uống cà phê giữa bầu không khí yên tĩnh mà không bị bất cứ ai làm phiền.
Bốn giờ rưỡi, có một người đẩy cửa bước vào. Được lắm, ta hận hắn...
Chẳng qua kẻ này lại mang tới cho ta một chút ngạc nhiên, vì hắn không đến mua sách mà đến để cướp.
Khi hắn rút súng và bước về phía ta, ta thật sự muốn oán trách hắn mấy câu. Phải biết rằng dạo này việc xử lý xác chết ngày càng khó khăn, thế mà tại sao lúc nào cũng có người ép ta? Điều này làm ta cảm thấy vô cùng khó xử.
Để ta tính toán một chút. Nếu nhổ răng, cạo sạch lông tóc, rồi cưa thành tám khúc thì tốn khoảng nửa tiếng. Sau đó lái xe đưa hắn đến trại nuôi heo của Bob lại tốn hết một tiếng. Khi trở về ta còn phải tẩy sạch vết máu và dọn dẹp rác rưởi, quá trễ để chuẩn bị bữa tối.
Vậy là ta giơ hai tay lên đầu, rồi cố làm ra vẻ sợ hãi. Với giọng nói run rẩy, ta tiết lộ cho hắn biết toàn bộ tiền bạc đều nằm trong ngăn kéo và còn cầu xin hắn chừa cho ta một con đường sống.
Ta cho rằng mình diễn xuất rất thật. Từ ánh mắt, giọng nói cho đến động tác của thân thể đều rất hoàn mỹ. Chắc hẳn hắn sẽ lấy hết tiền rồi bỏ đi, như vậy ta sẽ tiếp tục hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh của mình.
Nhưng ngay lúc hắn thò tay kéo ngăn kéo, ta bỗng nhớ mình chẳng còn một cắc nào...
Thế nên khi mở ngăn kéo ra, hắn nhìn thấy nửa cái bánh pizza ta chừa lại và một nửa con chuột không biết bị sinh vật nào ăn còn thừa đó. Hắn nổi giận, rồi vừa chửi thề, vừa dí súng vào đầu ta. Đôi mắt hắn trợn tròn, hắn hỏi có phải ta nghĩ rằng giỡn mặt với hắn rất vui hay không.
Vì sợ hắn kích động sẽ cướp cò nên cuối cùng ta chỉ đành nhét cả cánh tay cầm súng kia vào thực quản của hắn.
Lúc hắn ngã phịch xuống đất, ta chợt hiểu trị an của thành phố Philadenphia quá kém. Ta phải chuyển sang nơi khác.
Bây giờ, những thằng nhóc cầm súng hành nghề "xin đểu" như hắn nhan nhản khắp phố. Chẳng qua sau khi đi dạo nửa ngày, hắn lại chạy vào cửa hàng sách tồi tàn của ta, điều này khiến ta vô cùng nghi ngờ chỉ số IQ của hắn. Theo lẽ thường, nếu lên kế hoạch cướp cửa hàng dạng nhỏ và trung thì chắc hẳn bọn cướp sẽ nhắm vào những cửa hàng ăn uống và vật dụng sinh hoạt đầu tiên; sau đó mới đến quầy bán vé, cửa hàng thời trang và điện máy gia dụng, lựa chọn tệ nhất là cửa hàng bán dụng cụ gia đình, đồ cổ hay quầy bán sách.
Chẳng lẽ người hiện đại không có cả thời gian để tính toán số tiền lãi hàng ngày của doanh nghiệp sao? Như vậy cướp cửa hàng để làm gì? Cứ việc cầm súng chạy loạn vào nhà dân là được rồi, chắc chắn lúc nào cũng có sẵn tiền mặt trong nhà.
Ồ, tất nhiên nhắc đến tiền mặt với ta cũng chẳng có ý nghĩa lý gì. Thà đi cướp mấy người lang thang dưới trạm tàu điện ngầm còn kiếm được nhiều tiền hơn cướp của ta.
Mấy chục giây trôi qua, theo triệu chứng thì có vẻ hắn sắp ngất rồi, chỉ là hắn vẫn đang gắng gượng bò ra cửa.
Ta bước đến trước mặt hắn, rồi đóng cửa lại, tiện tay lật ngược mặt của tấm biển OPEN thành mặt CLOSE hướng ra ngoài.
Sau đó, ta kéo bức rèm cửa kính bên cạnh xuống. Khi quay người lại, hắn đã bò đến chân ta.
Ta đành phải đập nát hai xương cùi chỏ của hắn để phòng điều ngoài ý muốn xảy ra.
Cuối cùng cũng được trở về chiếc ghế sô pha êm ái, ta uống một ngụm cà phê, cầm sách và tiếp tục thư giãn.
Ta phỏng chừng hắn sẽ khó có thể đứng dậy với tình trạng thân thể hiện nay, dù có ngồi dậy một cách miễn cưỡng cũng chẳng thể dùng miệng để vặn tay nắm to đùng trên cánh cửa. Sau nửa tiếng nữa, chắc hẳn hắn sẽ tắt thở. Xác chết vừa hay lại có thể chắn ngay trước cửa, đúng là hoàn mỹ!
Dù sao đi nữa, nhìn chung hôm nay vẫn là một ngày đáng ghét. Đến cuối ngày, ta vẫn còn vài chuyện không hiểu nổi; ví dụ như mối quan hệ và vị trí trong chuỗi thức ăn giữa ta, con chuột, bánh pizza cùng với sinh vật chưa biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]