Cuối cùng Chu Sùng vẫn là lì lợm la liếm mà đi theo Viên Trường Khanh tới nhà San Nương.
Ngũ lão gia cảm khái chuyện Lâm nhị tiên sinh một hồi xong, liền mang theo Viên Trường Khanh cùng Chu Sùng đi hậu viện gặp phu nhân.
Quả nhiên như Viên Trường Khanh tính toán, phu nhân vừa thấy mặt liền hỏi Viên Trường Khanh hiện tại đang ở nơi nào, nghe nói hắn ở trong nhà tiên sinh liền quay đầu nói với Ngũ lão gia: “Chẳng mấy ngày nữa là đến Tết Trung Thu, lúc này mà ở trong nhà người khác như vậy thật là bất tiện, không bằng sửa soạn khách viện cho Trường Sinh qua ở đi.”
Giống như tất cả cha vợ khó tính khác, trong lòng Ngũ lão gia đối với Viên Trường Khanh còn tồn tại không ít khúc mắc, Ngũ phu nhân thì lại đúng tiêu chuẩn mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa ý. Hơn nữa Viên Trường Khanh cũng mất nơi nương tựa từ nhỏ, khiến phu nhân cảm thấy đồng bệnh tương liên sâu sắc. Từ khi hai nhà đính thân xong, đến cả đại danh phu nhân cũng không gọi nữa, chỉ gọi nhũ danh đã lâu không ai gọi của hắn “Trường sinh”.
Ngày thường, chuyện phu nhân đã mở miệng thì Ngũ lão gia đều không phản đối. Vậy mà chuyện này thì Ngũ lão gia lại phản bác lại. Ngũ lão gia cười đáp lời phu nhân: “Đó là nhà ân sư dìu dắt hắn từ nhỏ, có thể có cái gì không tiện? Hắn còn muốn phấn đấu cầu học, ở cùng lão sư càng có thể tinh tiến việc học. Nếu phu nhân đau lòng hắn thì thường xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-toai/1177510/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.