Tam Hoà Lục An lúc này cũng hiểu ra, đều ở một bên nhìn San Nương cười trộm.
San Nương muốn trở mặt, nhưng lại cảm thấy nếu trở mặt thật thì có vẻ quá cường điệu. Nhưng không trở mặt thì trong lòng nàng lại khó chịu.
Nàng nhấc eo đem mèo con thả lại trong giỏ, tìm lý do nói: “Muốn ta nuôi ấy à, tốt nhất là quên đi. Nuôi mèo quá phiền toái, người khác nuôi, ta thỉnh thoảng ôm tới đùa nghịch một lát là được rồi.”
Nàng vừa nói vậy, Tam Hoà lập tức chạy tới, đem giỏ tre kia ôm qua, cười nói: “Ai nói là cần cô nương tự tay chăm sóc đâu? Chúng ta thay cô nương chăm sóc, lúc nào cô nương thích thì ôm giải sầu là tốt rồi.”
Lúc nàng nói chuyện, mèo con bị thả lại giỏ tre đột nhiên đứng lên. Tam Hoà không để ý một chút thôi, nó liền nhảy phốc ra, vững vàng lọt vào trong lòng San Nương. Nó ngồi xổm hai chân sau trên người San Nương, một đôi tròng mắt vàng kim nghiêm túc mà nhìn chăm chú San Nương, khiến nàng cảm thấy hình như là nó chỉ trích nàng sao lại vô cớ vứt bỏ nó……
Đột nhiên, San Nương liền nhớ ra vì sao cặp mắt mèo này lại gợi nên cảm giác quen thuộc với nàng —— cùng đôi mắt nhỏ, cùng cách nhìn chằm chằm người một khắc không buông tha, quả thực giống Viên Trường Khanh như đúc!
Nghĩ vậy, nàng càng không muốn giữ con mèo này.
Đúng lúc này, mèo nhỏ kia lên giọng yêu kiều “Meo” một tiếng hoàn toàn không ăn nhập gì với ánh mắt nó, ở trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-toai/1177507/chuong-87-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.