Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại của Đàm Đài Tẫn: Duyên kiếp vạn năm – P7

Khi hai cô nương đi đến rừng trúc để tìm lão đạo sĩ, thì được biết lão đã xuống núi vào thị trấn kế bên.

Tiểu Mật quyết không bỏ cuộc, nàng cùng Tiểu Nhiên vào thị trấn để tìm kiếm.

Lão đạo sĩ một vạn năm tuổi đó không ai khác là Diệp Thanh Vũ. Từ lúc cứu dân chúng ở kinh thành 500 năm trước, hắn cũng truyền ngôi vua rổi bỏ đi. Đối với hắn sống vì quốc gia, chăm lo cho bá tánh đã quá mệt mỏi. Hắn thật sự cũng muốn yên ổn, sống nốt quảng đời còn lại. Vì dù sao vinh hoa phú quí, quyền lực hắn đều nếm trải, hưởng thụ qua. Nhưng hắn chưa bao giờ thật sự vui vẻ. Đàm Đài Tẫn bỏ đi mất tăm mất hút. Lê dân bá tánh mới chiến tranh xong, đói khổ triền miên. Dù hắn không muốn nhưng rồi cũng phải thay thế Đàm Đài Tẫn đến tận 500 năm. Lo cho dân chúng yên vui hạnh phúc. Còn bản thân hắn, cũng không khác Đàm Đài Tẫn. Từ lúc Phiên Nhiên ra đi, hắn cũng chết lòng. Không yêu ai, cũng không động lòng được với ai. Từ nhỏ đến lớn, hắn được nuôi dạy là một người Diệp Gia phải sống có trách nhiệm. Vì trách nhiệm, vì không để những người Diệp Gia hy sinh vô ích mà hắn ráng gánh. Nhưng khi biết Đàm Đài Tẫn hy sinh bản thân để chấm dứt đại họa “ Đồng Bi Đạo” và diệt Ma Thần. Thì hắn yên tâm cũng không còn trách Đàm Đài Tẫn. Có những việc, khi hắn lên làm vua, hắn cũng rất oán trách Đàm Đài Tẫn. Thống nhất hai nước Thịnh, Cảnh là Đàm Đài Tẫn. Nhưng vì yêu đương mà bỏ mặc quốc gia, bỏ mặc bá tánh.

Nay hắn nhìn nhân gian yên bình, bá tánh vui vẻ yên ổn. Hắn cũng rất vui vẻ. Hắn đi dạo một vòng thị trấn. Từ khi truyền ngôi hắn luôn đi trừ yêu diệt ma, cứu độ những tiểu yêu lương thiện. Vừa cứu dân nhưng cũng vừa chữa bệnh. Hắn dừng chân tại một khách điếm trong trấn. Hiện tại trong khách điếm có rất nhiều người ngồi xung quanh đang nghe một lão đầu trong quán kể chuyện. Câu chuyện ông lão đang kể là đang kể về sự tích Ma Thần diệt sư để thành Ma.

Lời kể của ông lão cứ từ từ: Chuyện kể rằng cách đây hơn 1 vạn năm, có một thiếu niên ma thần sinh ra đời. Hắn mổ bụng mẹ, giết mẹ để được sinh ra. Vì thể mới nói hắn chính là Ma Thai, sau này sẽ trở thành Ma thần diệt hết thế gian. Hắn bị mọi người xa lánh, ghét bỏ vì là Ma thai. Hắn chính là hoàng tử nước Cảnh lúc đó. Sau đó hắn bị đưa đi sang làm con tin ở nước Thịnh. Một thời gian sau thì hắn lại được làm Rể phủ tướng quân nước Thịnh lúc bấy giờ. Nhưng là Ma Thai nên hắn vô cùng hiếu chiến hiếu thắng. Không chịu ở yên để làm rể, mà hắn quay lại nước Cảnh, diệt huynh lên ngôi vua. Không dừng lại đó, hắn tiến sang nước Thịnh đánh vua Thịnh thống nhất hai nước Thịnh Cảnh. Tuy nói hắn làm việc máu lạnh, nhưng hắn được cái thống nhất hai nước, không còn chiến tranh. Nhưng lên ngôi vua không bao lâu, hắn mất tích, truyền ngôi cho các thế hệ con cháu phía sau. Tưởng đâu như vậy thì đã xong. Không ngờ được vậy mà 500 năm sau thấy hắn xuất hiện là người tu tiên ở Tiêu Dao Tông. Mọi người tưởng đâu hắn đã bỏ ác theo lành, không có dã tâm. Mà hắn lại chính là Ma thần. Nên mong muốn duy nhất của hắn không phải là thống nhất đất nước, quốc thái dân an. Mong muốn của Ma Thần chính là hủy diệt nhân loại, đưa mọi người trở lại hồng hoang. Đưa chúng sinh vào đau khổ, bi ai, tăm tối. Vì lẽ đó, hắn đã diệt vi sư – trưởng môn Tiêu Dao Tông. Để mở “Đồng Bi Đạo”. May sao, có một vị thần nữ cuối cùng trên thế gian là Con gái của Nữ Thần Sơ Hoàng. Nàng đã ra tay giết hắn cùng phá hủy “Đồng Bi Đạo” nên chúng ta mới có được yên bình như hôm nay. Sau khi câu chuyện còn chưa nói kết thúc, bỗng từ đâu một tiểu cô nương đứng lên chỉ thẳng vào mặt lão già đang kể chuyện.



Người đó không ai khác là Tiểu Mật. Nàng tức quá đứng lên mắng: Ngươi là ai, có biết thực hư truyện một vạn năm trước hay không?. Ngươi có chứng kiến tận cảnh Ma Thần giết sư, mở “Đồng Bi Đạo” tàn hại chúng sinh hay không? Ngươi chỉ có nghe truyền miệng mà dám đứng lên kể như người tận mắt nơi đó. Ngươi có tin ngươi dám nói xấu Ma Thần, kể chuyện bậy bạ không có chứng cứ, bản cô nương sẽ dạy ngươi một bài học nhớ đời.

Còn các ngươi nữa, các ngươi chỉ biết ngồi đây nghe kể chuyện không có căn cứ. Nếu Ma Thần muốn hủy diệt thế giới thì dù là Thần nữ cũng không sao ngăn được. Các ngươi nghĩ các ngươi còn mạng ngồi đây nói chuyện lảm nhảm sao. Cô ấy đỏ mặt vì tức, định đứng lên đá văng lão già kể chuyện kia rồi. May sao, Tiểu Phiên nhanh tay đứng lên kéo lại. Nàng bảo với Tiểu Mật, đừng có nóng, coi chừng bị lộ. Mọi chuyện chỉ là chuyện kể truyền miệng. Chúng ta làm sao ngăn cản được “miệng lưỡi thế gian”. Huống hồ chuyện này đã bị ấn định hơn một vạn năm rồi. Thay đổi không được đâu, chỉ cần chị và mẹ tin Cha chị là được. Đi đi, chúng ta đừng gây chuyện nữa. Chúng ta cần tìm lão đạo sĩ kia nữa. Đừng phí thời gian day dưa với mấy người ở nhân gian không hiểu chuyện này. Nói xong Tiểu Nhiên đứng lên kéo Tiểu Mật ra ngoài.

Diệp Thanh Vũ đứng lên vội đuổi theo đi ra. Những lời mà Tiểu Nhiên vừa nói xong, hắn ngồi bên cạnh nghe rõ từng chữ một nội dung. Thật là làm hắn chết đứng vì một tiểu cô nương áo màu hồng trông rất giống với Phiên Nhiên. Chỉ là cô nương có vẻ trẻ hơn Phiên Nhiên. Tiểu cô nương mặc áo xanh còn lại, tên Tiểu Mật gì đó lại càng gây kinh ngạc hơn khi có nét giống với “Diệp Tịch Vụ” chị gái hắn và Đàm Đài Tẫn. Chẳng lẽ nào đây là con gái của họ. Nhưng một vạn năm trước Diệp Tịch Vụ đã chết rồi. 500 năm trước Đàm Đài Tẫn cũng hy sinh tuẫn táng. Vậy lấy đâu ra con chứ.

Hắn gọi hai cô nương: Xin hai tiểu cô nương dừng bước, rồi tiến về phía hai nàng.

Hắn nói: Tiểu cô nương này nói phải lắm. Dù sao cũng là chuyện kể, ai tin gì tin. Bản thân cô nương tin tưởng là được. Còn bá tánh có nghĩ gì thì cô nương cũng không thay đổi được.

Hai nàng cũng quay sang nhìn hắn. Tiểu Nhiên hỏi: ngươi là ai, sao ngươi lại nói vậy.

Hắn mỉm cười nhìn Tiểu Nhiên và nói: Ta chỉ là khán giả ngồi nghe kể chuyện thôi. Nhưng vô tình nghe hai cô nương nói, ta cũng cảm thấy có lý. Mấy chuyện từ đời xa xưa toàn là ” tam sao thất bản”, chẳng biết đâu là đúng đâu là sai. Mọi người chỉ là kể truyền miệng theo cảm tính. Nghe xong cho vui tai, cho qua thôi. Thanh giả tự thanh, các cô nương không cần bận tâm lời kể của vị lão gia đây.

Ta là người ở nơi đây, lúc nãy có vô tình nghe được các cô đang đi tìm ai đó. Các cô tìm ai vậy, để ta giúp đỡ hai cô.

Tiểu Mật nói: Vậy ngươi có biết lão đạo sĩ sống ở rừng trúc Họ Diệp không ah. Ta muốn đi tìm người đó.

Hắn nói: Oh, thật là vinh hạnh được gặp 2 cô nương. Ta chính là đạo sĩ họ Diệp mà các cô đang tìm. Tên là Diệp Thanh Vũ. Xin hỏi các cô tên gì và tìm ta có việc gì không?



Tiểu Nhiên bèn nói: Ta tên Phiên Nhiên, còn chị ấy tên Đàm Đài Tử Mật. Chúng ta cần gặp ngươi để hỏi thăm vài điều. Ta không ngờ ngươi sống hơn một vạn năm rồi mà vẫn còn trẻ vậy.

Nghe xong tên, hắn chết lặng nhìn Phiên Nhiên. Sao mà trùng hợp tên giống nhau như vậy. Hắn nhìn chằm chằm nàng, hắn dùng pháp thuật soi ra được nàng chính là tiểu hồ ly 9 đuôi. Là Phiên Nhiên của hắn, nay đã được hồi sinh. Hắn cảm giác cả thế giới như có mình hắn với nàng. Hắn rất muốn chạy đến ôm nàng vào lòng để thỏa niềm nhung nhớ bấy lâu nay.

Nhưng vừa muốn tiến tới, hắn đã nghe nàng nói. Sao ngươi cứ nhìn ta chằm chằm vậy. Ngươi là người tu đạo, sao không biết phép tắc.

Nàng nói làm hắn sực tỉnh, nhớ ra nàng đã hồi sinh sau vạn năm. Nhưng vì truyền hết tu vi đạo hạnh cho hắn nên giờ phải tu tập lại từ đầu. Giờ nàng đã không nhớ hắn, cũng không có ký ức về hắn.

Mà không sao, dù nàng có nhớ hắn hay không, hắn cũng quyết không bao giờ để lạc mất nàng nữa. Hắn sẽ cố gắng lấy lòng nàng, làm lại tình cảm từ đầu với nàng. Hắn sẽ trân trọng, yêu thương nàng hơn, sẽ bảo vệ nàng, mãi mãi không xa rời.

Hắn dừng bước vội nói: Ta xin lỗi cô nương, vì cô nương hơi giống với người quen của ta nên ta hơi bối rối có chút thất lễ, mong tiểu cô nương bỏ qua.

Hắn quay sang Tiểu Mật hỏi: Tiểu cô nương tên họ là Đàm Đài ah. Vậy chẳng lẽ cô nương có quen biết họ hàng gì với vua nước Cảnh 1 vạn năm trước “Đàm Đài Tẫn”. Hắn ngạc nhiên không thôi. Hắn chỉ nghĩ được là họ hàng Đàm Đài còn xót lại của một vạn năm trước.

Tiểu Mật chả ngại hay giấu giếm. Ta là con gái của Đàm Đài Tẫn – Ma thần mà các người vừa kể.

Hắn không khỏi thất kinh. Vậy mẹ nàng tên Diệp Tịch Vụ ah.



Tiểu Mật: Ta không biết Diệp Tịch Vụ. Mẹ ta là Lê Tô Tô.

Hắn càng kinh ngạc hơn. Từ lúc nào Đàm Đài Tẫn lại hết yêu tỷ tỷ hắn. Mà có con với người phụ nữ khác. Chẳng phải lúc đó, Đàm Đài Tẫn còn ôm xác tỷ tỷ không buông. Còn đòi tuẫn táng theo. Lội sông Nhược Thủy đến 500 năm để tìm tỷ tỷ. (Những chuyện này do chính Chấp Bạch Vũ nói với hắn) không thể sai được.

Hắn lại hỏi, vậy ta có thể gặp được mẹ nàng không. Ta muốn hỏi mẹ nàng một vài chuyện.

Tiểu Mật: Vậy ngươi cứ đến khu vực là nước Thịnh xưa, ở phủ Diệp Gia thì sẽ gặp mẹ ta.

Hắn lại thêm thắc mắc, tại sao Lê Tô Tô lại ở Diệp Phủ nhỉ. Hắn nhất định phải đi gặp hỏi rõ vấn đề này.

Hắn suy nghĩ xong chốc lát, rồi nói: Ah vậy các cô nương gặp ta là muốn hỏi chuyện gì. Nếu giúp được ta sẽ giúp hết lòng. Mời các cô nương về nhà ta ở rừng trúc nghỉ ngơi rồi nói chuyện nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.