Trần Tân là một người làm bất cứ chuyện gì đều toàn lực ứng phó, bất kể là đi đường, ăn cơm, đánh trận, hay là ôm Tề Lý Cách, hôn Tề Lý Cách, thượng Tề Lý Cách, anh đều cố hết sức có thể mà làm tốt nhất.
Bởi vậy loại công việc đóng vai nhân vật phản diện này anh cũng không dám khinh thường, sớm đã làm xong chuẩn bị vẹn toàn.
Anh xông về phía hai người đi trong ngõ tối, khi đến gần Tony rút ra chủy thủ đặt ở bên hông, dùng động tác nhanh nhẹn nhất đá văng Wells , lại gác đao ở trên cổ Tony.
Thời đại này người dùng đao không nhiều lắm, mà cảm giác lưỡi dao sắc bén lạnh như băng càng có thể hơn nhiều cảm giác uy hiếp của súng ống gây ra.
Tony cảm nhận được lưỡi dao cứng rắn mà mỏng mảnh đang kề sát ở trên da thịt của mình, hơi dùng sức nữa liền có thể cắt đứt.
"Dẫn đường." Âm thanh của người cầm đao truyền đến bên tai, thanh âm kia băng lãnh mà máy móc, không chút nhân khí.
Thanh âm này đương nhiên không chút nhân khí rồi, bởi vì là âm tần mà Trần Tân hôm qua dùng phần mềm quang não chế tạo ra, phần mềm kia có rất nhiều mẫu thanh âm có thể lựa chọn, anh vốn là muốn chọn cuồng bá tổng tài, mà cuối cùng vẫn là chiếu theo sở thích của Tề Lý Cách mà chọn người máy.
Nhớ tới vẻ ngốc nghếch của Tề Lý Cách ở trên ghế sofa vừa lăn lộn vừa kêu "Em muốn người máy!", Trần Tân liền muốn cười. Chỉ là đang không thể tất cả đầy đầu đều là Tề bé ngoan của anh, anh còn phải nhanh chóng truyền phát một câu nói.
"Dẫn đường, đừng nghĩ dùng tinh thần công kích, tôi là lính gác của em." Âm thanh băng lãnh mà không có cao thấp lên xuống từ trong trang bị microphone loại nhỏ bên khóe miệng truyền tới." Tôi là lính gác của em, em cảm giác được tương dung của chúng ta không?"
Người này vô thanh vô tức xuất hiện phía sau, mà ngay cả Wells cũng không phát hiện, Tony biết tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm. Y tự biết rõ ràng đối với lực công kích của mình, đương nhiên biết không cần làm công kích vô nghĩa, miễn cho dẫn tới phản tác dụng.
Y nghe giọng nói của người này, ngoại trừ chán ghét ra không có cảm giác gì khác, càng không cần phải nói cảm giác "Tương dung" gì gì đó.
"Buông em ấy ra."
Đến lượt Wells nói chuyện rồi, âm thanh của Wells bình tĩnh, mà Tony nghe ra hắn đang cố hết sức đè nén cơn giận dữ.
"Mày là ai? Tao là lính gác của em ấy, những người không có liên quan xin đừng chen vào."
"Tao mới là lính gác của em ấy." Wells tiến lên một bước, khẽ thở hổn hển.
" Phải không?" Bên tai Tony truyền đến tiếng cười kiểu máy móc, thanh âm kia lại nói: "Dẫn đường, nói xem lính gác của cưng là ai?"
"..." Tony không nói lời nào, y tin tưởng Wells sẽ xử lý.
"Nói chuyện, không nói lời nào tôi coi như em bằng lòng trở thành dẫn đường của tôi ..." Trần Tân kề sát vào, làm động tác hít một hơi thật sâu, lại thả ra một đoạn âm thanh: "Tôi không thể chờ đợi được để thưởng thức mùi vị ngọt ngào của em."
Tony nhịn xuống cảm giác ghê tởm nổi lên, kiềm chế kích động công kích. Y biết người bây giờ có thể tin tưởng chỉ có một, đó chính là người mà trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở bên y.
Tony bình tĩnh nói: "Wells, xin ngài hãy chứng minh với vị tiên sinh này ngài mới là lính gác của tôi."
Nghe được câu này, Trần Tân biết mục tiêu thứ nhất đã đạt được, nên bắt đầu tiến hành phần tình tiết đánh nhau rồi.
"Hửm? Hắn là lính gác của em, mà em lại ở trong lồng ngực tôi?"
"Buông người của tao ra!" Wells trong nháy mắt xông về phía Trần Tân.
Trần Tân vội vàng thu hồi chủy thủ để tránh khỏi ngộ thương Tony, nhưng giữa lúc anh muốn thu, anh liền cảm nhận được sát khí mà Wells tỏa ra. Sát khí này quá giống y như thật, Trần Tân không dám xem thường, lắc người một cái tránh thoát khỏi nắm đấm của Wells.
"Ai cũng không cho phép động đến em ấy!" Wells rống lên một câu.
"..."
Trần Tân chưa có làm âm tần đáp lại câu nói này, càng không có thời gian suy nghĩ tiếp những thứ này, bởi vì anh phát hiện Wells là nghiêm túc rồi.
Ơ cái đệt!
Đã nói là diễn kịch mà, mỗi người đều trêu chọc tôi á hả! !
Mỗi lần đều phải cho hệ khống chế cơ giáp đánh nhau cùng hệ cách đấu! ! !
Loại đối thủ muốn sống mà đối đầu với Wells này, không toàn lực ứng phó chỉ có thể bị đánh như chơi, Trần Tân ngoại trừ né tránh ra còn phải cực lực phản kích, thậm chí ngay cả chủy thủ coi như đạo cụ đều phải đem ra hết.
Ngõ hẻm rất tối, cho dù là thị giác nhạy bén của lính gác cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Trần Tân tránh thoát chân Wells quét ngang tới, trở tay một quyền đấm thẳng về ngực Wells. Lực đạo của anh khá lớn, mà Wells căn bản không coi là chuyện to tát gì, vừa là một phát đạp về phía sau đầu gối của anh, đạp đến mức trực tiếp quỳ xuống.
" Đánh đàng hoàng cho tao!" Wells thấp giọng nói ở bên tai anh.
Trần Tân không thể mở miệng, vừa mở miệng là âm thanh lộ tẩy liền, nhưng anh thật sự rất muốn chửi ầm lên. Anh đã đem hết toàn lực đánh rồi, còn bị người ta nói như vậy!
Trên người anh cũng lắp thêm quần áo kiểu cơ giáp, nhưng anh cũng không muốn ở nơi như thế này sử dụng vũ khí quốc gia cho anh, vì vậy anh cầm lấy chủy thủ liền tiến lên.
Chính lúc này, anh cảm nhận được trong đầu anh truyền đến một luồng sức mạnh ấm áp.
Là Tề bé ngoan của anh đến giúp anh đó.
Tề Lý Cách ở phía xa cảm nhận được tình huống ở bên này, cảm nhận được Trần Tân sắp sửa bị đè đánh , nhanh chóng phát động tinh thần lực đến giúp đỡ. Cậu đối với chuyện dùng tinh thần lực trợ giúp lính gác chiến đấu này hoàn toàn xa lạ, nhưng cậu ít nhất hiểu được làm sao để an ủi phần tử nóng nảy trong mây ý thức của lính gác, để Trần Tân càng bình tĩnh, càng chuyên tâm với chiến đấu.
"Bàn Tân! Cố lên!" Tề Lý Cách truyền một câu đi qua, ở phía xa ôm lấy Mập Mạp phất cờ hò reo.
Tình huống chiến đấu nguy cấp, nhưng Trần Tân cảm nhận được những lời này vẫn là không nhịn được nhếch miệng nở nụ cười, cảm giác mình tràn đầy sức mạnh rồi.
Ý chí chiến đấu của Trần Tân vừa nổi dậy, động tác càng thêm trôi chảy. Anh trên kỹ xảo cận chiến không bằng Wells , thế nhưng những năm gần đây tất cả những gì mà anh đối mặt đều là hoàn cảnh chiến tranh lớn, vừa sơ xuất liền có thể biến mất giữa vũ trụ mênh mông, lực phản ứng, sức phán đoán của anh cũng không hề thua kém Wells .
Sau khi mạnh mẽ bị đánh vài lần, Trần Tân trước lúc sắp đứng lên không nổi, nhổ ra một ngụm máu trong miệng, thành công áp đảo Wells , một tay cầm chủy thủ để tại trên bụng hắn, một tay bóp lấy cổ hắn.
Trong kịch bản cũng không có an bài một đoạn này, Trần Tân cũng không nói bất cứ lời nào, chỉ là nhẹ nhàng thở hổn hển, ở trong bóng tối trừng mắt nhìn người nguy hiểm dưới thân.
Chiếu theo sắp xếp của kịch bản, hai người đánh tới một nửa Trần Tân phải bị thương mà chạy đi, mà trên người Wells phải mang chút vết thương. Hiện tại chính là thời khắc mà Trần Tân rời khỏi, Trần Tân khẳng định sát ý của Wells yếu dần đi sau đó liền chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng mà anh còn chưa kịp lấy chủy thủ đi, Wells dồn sức mà đưa người qua, tự mình đâm vào chủy thủ. Trần Tân rút tay không kịp, rõ ràng cảm nhận được xúc cảm mà lưỡi dao đâm vào thân thể.
Wells tự mình đâm mình một đao, nhanh chóng đẩy Trần Tân một cái, máu từ bên trong vết thương trào ra.
"Wells ?"
Wells từng nói với Tony, lúc hắn đánh nhau không cần thông báo bất kỳ đơn vị trị an nào, chỉ cần ở một bên đợi là được. Lần này Tony tuy biết kẻ địch mạnh mẽ, mà cũng chỉ là đứng ở một bên chờ đợi, nhưng y cũng cảm nhận được bầu không khí quỷ dị trong khoảnh khắc vừa nãy.
Wells đẩy Trần Tân một cái, ra hiệu cho anh đi, tự mình che lấy vết thương đứng lên.
Một chút vết thương nhỏ ấy đối với hắn mà nói không tính là quá nghiêm trọng, mà hắn vẫn có chút phát run, hắn sở dĩ run rẩy không phải bởi vì đau đớn, mà là bởi vì vui vẻ, hắn biết Tony vẫn là quan tâm tới hắn.
Hắn biết hắn để Trần Tân diễn cùng hắn như vậy vừa có chút bỉ ổi, mà hắn vẫn hổ thẹn mà vui vẻ.
"Tony..." Hắn đi lên phía trước ôm lấy Tony, gắt gao mà không muốn buông ra một chút nào.
"Ngài không sao chứ?"
Wells tràn đầy mồ hôi, vừa nãy lại lăn vài vòng trên đất, nhưng Tony cũng không hề đẩy hắn ra, mà là nhẹ nhàng chạm vào hắn, kiểm tra thương thế của hắn. Tony vừa đụng vào bụng của hắn, tay liền dính đầy máu tươi ấm nóng.
"Ngài chảy máu rồi."
"Không sao, đừng sợ." Wells thấy Tony không đẩy hắn ra, cao hứng đến độ muốn vẩy đuôi, nào có tâm tư quan tâm cái gì mà chảy máu hay không chớ.
"Chúng ta đi bệnh viện."
"Không đi."
"Đi."
"Không đi, anh hiện tại chỉ muốn ở bên em." Wells thử thăm dò sáp đến gần môi Tony, thấy Tony không chống cự, liền dán vào.
Sức mạnh ấm áp của dẫn đường trong nháy mắt truyền đến từ đôi môi mềm mại của Tony, tràn đầy trong thân thể của hắn, chỗ vừa nãy bị Trần Tân đánh dường như cũng không đau nữa, toàn thân đều hạnh phúc đến mức dường như sắp tan chảy ra.
"Tony, anh chứng minh rồi... Chỉ có anh là lính gác của em..."
Hắn nghĩ thầm, coi như rất lâu rất lâu sau đó em mới hiểu được em quan trọng đối với anh đến nhường nào , anh cũng bằng lòng một mực chờ đợi em.
Tony lại một lần nữa cảm nhận được một luồng rung động, trong lòng y rõ ràng, ngoại trừ người mà bây giờ y đang ôm lấy, không còn có người có thể cho y loại cảm giác này.
Một đầu khác, Trần Tân chân thấp chân cao đi ra ngõ nhỏ.
Tề Lý Cách nhìn thấy anh liền muốn vọt qua, thế nhưng Trần Tân khoát khoát tay bảo cậu đừng qua đây, ngoan ngoãn chờ ở bên đó.
Chờ rời khỏi con hẻm được một đoạn rồi, Trần Tân mới thả lỏng được thần kinh căng thẳng.
Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Tề Lý Cách đang nhìn anh, khoát khoát tay nói: "Không sao, hai ngày sau nằm nghỉ ngơi một chút là được rồi."
Anh vừa nói xong, liền ho khan một tiếng, nhổ ra một chút máu. Anh sợ Tề Lý Cách nhìn thấy, nhanh chóng lấy tay lau đi, tiếp tục duy trì bộ dáng nam thần lãnh khốc mặt không chút thay đổi thường ngày, nói : "Được rồi, về nhà, đói bụng."
Anh nắm tay Tề Lý Cách muốn đi, mà đi một bước lại phát hiện Tề Lý Cách còn đứng bất động tại chỗ.
"Bé ngoan, làm sao vậy?"
Biểu tình Tề Lý Cách ngoại trừ lo lắng, còn có khó chịu. Cậu nắm chặc tay Trần Tân, nhẹ giọng nói: "Bàn Tân, lại liên lụy anh, sau này không muốn tiếp tục để anh bị thương nữa."
"Anh thật sự không sao, em đừng cứ căng thẳng vậy." Trần Tân nhìn bộ dáng khổ sở của Tề Lý Cách cũng bị cảm hoá rồi, thế nhưng đáy lòng lại vui vẻ là bé ngoan của anh lại yêu thích anh như thế.
"Thật không việc gì, trước đây ở trường học cũng thường bị đánh như vậy." Trần Tân lắc lắc tay dắt Tề Lý Cách.
"Muốn gạt em, anh lợi hại như vậy đâu có thể nào thường bị đánh, anh đừng cho là em ngốc liền muốn gạt em như vậy." Tề Lý Cách hừ một tiếng, đi tới phía Trần Tân.
Trần Tân còn muốn dỗ người, nhưng đột nhiên bị Tề Lý Cách kéo lại ──
Tề Lý Cách cắn răng, mặt đối mặt muốn dùng phương thức nhổ củ cải để ôm anh đi.
"Bé ngoan em làm gì thế?"
"Em..." Tề Lý Cách cắn răng: "Em muốn khiêng anh về nhà, anh mệt rồi."
"Được rồi, ngoan, chân của em còn chưa khỏe."
" Yên lặng." Tề Lý Cách phun ra một câu như vậy, còn rất hung ác nữa.
Trần Tân nhìn Tề Lý Cách hung dữ với anh, không nhịn được buồn cười. Hơn nữa anh cao hơn Tề Lý Cách không ít, Tề Lý Cách tiếp tục cố gắng như thế nào muốn ôm anh lên, mũi chân của anh thủy chung vẫn còn kéo trên đất.
"Bé ngoan..."
" Yên lặng, em đang cố gắng đi một đường thẳng! Anh yên lặng cảm thụ chút cảm giác thẳng tắp được không?"
Muốn khiêng lấy một nam nhân nặng như vậy lại muốn đồng thời dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp trên chân đối với Tề Lý Cách mà nói không phải một chuyện dễ dàng gì, thế nhưng cậu vẫn là muốn cho Trần Tân hiểu được, cậu không phải người chỉ có thể được chăm sóc, cậu cũng muốn chăm sóc người mình thích. Hiện tại Trần Tân bị thương rồi, cậu phụ trách chăm sóc Trần Tân.
"Bàn Tân, anh nhớ kĩ cho em, em là dẫn đường của anh..." Tề Lý Cách thở hổn hển đặt Trần Tân lên chỗ ngồi ở phía sau xe huyền phù, nhét Mập Mạp trong lồng ngực của anh, cúi đầu nghiêm túc nhìn anh.
"Em không thương anh, không có ai có tư cách được thương anh hơn em."
Trần Tân phát hiện dẫn đường của mình lại đẹp trai nữa rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]