Edit + Beta: Ruby
- ----------
Cúp điện thoại xong, Tề Lý Cách lấy sữa bò, ngũ cốc từ tủ lạnh ra, từ từ rề rề mà ăn bữa sáng.
Sữa bò lành lạnh thiệt đã quá đuê!
Vừa ăn vừa ăn, đầu óc có chút thiếu khuyết nơ ron thần kinh của cậu rốt cục phát hiện cúp điện thoại của khách hàng tựa hồ là đang tìm đường chết.
Bát vừa đẩy, cậu suy nghĩ nên làm gì...
Hay là gọi điện thoại hỏi Tony đi.
Tony nhận điện thoại, liền nghe được âm thanh buồn nôn của Tề Lý Cách: " Tony tiên sinh yêu dấu thân ái, chào buổi sáng, buổi sáng không nhìn thấy ngài thực sự vạn phần cô đơn cô quạnh."
"Những năm gần đây, ngài mỗi ngày đều đến giữa trưa mới nhìn thấy tôi, thực sự là ủy khuất cho ngài rồi. Mà xin hỏi ngài vì sao hôm nay mới cảm nhận được phần thống khổ này chứ?"
Tề Lý Cách nghĩ thầm, vẫn là Tony hiểu mị, nghe thấy lời nói của mị liền biết mị vừa làm xong "chuyện tốt".
"Tony, cậu hãy nghe tôi nói, cậu không nên tức giận." Tề Lý Cách cố gắng nghĩ tìm từ, mà đối mặt Tony nhưng lại không có cách nào thành thạo điêu luyện giống như thường ngày, đành phải là thành thật nói: "Tôi vừa nãy mắng Trần tiên sinh bệnh thần kinh, sau đó cúp điện thoại của anh ta."
Tony trầm mặc một chút, nói: "Lấy phương diện cảm tính mà nói, tôi vô cùng ủng hộ phong thái của ngài; mà lấy phương diện lý tính mà nói, tôi..."
Tony còn chưa nói ra miệng, liền bị một vật hấp dẫn lực chú ý ──
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-vi-dan-duong-van-nhan-me/149064/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.