Chương trước
Chương sau
Đám người Phong Thiệu đã nhiều lần suýt rơi xuống vực thẳm của khe nứt, cơn chấn động càng lúc càng kịch liệt khiến đất đá bay rợp trời chẳng thể ngăn cản nổi, dường như đến linh lực cũng không thể vận chuyển được trong hoàn cảnh rối loạn như vậy.
Lăng Tiêu bám trên thân cự kiếm, giọng nói đầy vẻ sầu lo: “Các ngươi coi thường tông sư thiết lập trận pháp rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dù ngươi có thân thể thánh thú cũng vẫn bị chôn vùi dưới đất. Ngươi để ta ra khỏi Trạm Lô kiếm, có lẽ ta có cách ngăn cản tâm trận… ”
“Ngươi dùng chính bản thân để ngăn cản?” Phong Bạch vừa hỏi vừa cùng Phong Thiệu nhảy lên một tảng đá hình tam giác để né tránh.
Lăng Tiêu nói: “Có gì không được. Dù sao sớm muộn gì ta cũng phải chết, chết ở đây có giá trị hơn.”
Phong Bạch đáp lại: “Không thể, hiện giờ ngươi không đi được.”
“Không thể?” Lăng Tiêu nói với vẻ khó tin. Ông cả giận: “Ngươi tưởng mình có thân thể thánh thú thì sẽ không chết chắc? Ngươi có biết nếu ngươi và Bích Ba cùng chết trong này thì tứ đại tông môn sẽ dậy sóng như thế nào không? Nếu ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Côn Luân chứ! Cho dù Côn Luân có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng không thể lấy một địch ba được…”
“Tóm lại bây giờ ngươi vẫn chưa thể chết được.” Trong lúc nói chuyện, Phong Bạch đã bấm một đạo pháp quyết phong ấn lại Lăng Tiêu vào trong Trạm Lô kiếm, không để ông có cơ hội tự định đoạt. Hắn cảm nhận ánh mắt ở phía sau nên đã quay đầu nói với Phong Thiệu: “Thúc thúc, không có ông ấy thì chúng ta cũng không chết đâu. Ta cam đoan.”
Giọng nói kiên định như vậy khiến Phong Thiệu đang bị vây trong hoàn cảnh hỗn loạn lại lập tức cảm thấy rất an tâm.
Đúng lúc đó, khói mây bốc lên ngày càng kịch liệt tựa như một con cự thú bị thương đang điên cuồng vặn vẹo cơ thể, phạm vi mười dặm xung quanh mê cảnh bị khói mây khuấy đảo tạo ra những tiếng rít như tiếng dao cắt. Linh áp khổng lồ thậm chí đã lấn áp cả cuồng phong, đất đá bay khắp nơi tàn phá sắc thân còn linh áp lại đánh thẳng vào Thức Hải của mọi người.
Khi thấy địa chấn lan đến gần, Phong Bạch lập tức ôm Phong Thiệu vào trong ngực, sau đó hóa thành hình hổ để bao bọc lấy y kín đến không một kẽ hở. Xuyên Nghi bị đẩy sang một đầu khác của khe nứt cũng nhanh chóng hành động. Hiện giờ hình thú của hắn đã không hề khác Kim Long thật sự, thực lực thì chưa mạnh mẽ bằng chân long nhưng vẫn có thể bảo vệ được Nguyên Hạo.
Dù thân thể của thánh thú ngũ giai có rắn chắc đến mấy thì cũng không phải là vô địch. Phong Thiệu được bao bọc trong phần bụng ấm áp mềm mại, y không thể nhìn thấy tình trạng hiện giờ của Phong Bạch nhưng khi nghe được tiếng nổ ngày càng khủng khiếp cùng với thân thể run rẩy từng cơn của đối phương khiến y biết tình hình không hề ổn chút nào. Linh áp trút xuống tạo ra địa chấn không chỉ phá hủy một Cảnh* này mà gần như là muốn tiêu diệt hoàn toàn mê cảnh Bảo Nguyệt. (Cảnh: Trong mê cảnh có rất nhiều địa điểm khác nhau gọi là Cảnh giống những căn phòng riêng biệt vậy, khi Phong Thiệu chọn một con đường sẽ được đưa đến các Cảnh khác nhau. Các bí cảnh khác cũng tương tự như vậy, chẳng hạn Tư Quá phong thì hai người phải vượt qua các kiếm động, hoặc 3 tầng bí cảnh của Tư Quá phong)
Cứ cố gắng chịu đựng ở đây cũng không phải biện pháp lâu dài, bởi vì bọn họ không biết mỏm đá bị tách làm đôi này có thể giữ vững được bao lâu nữa, nhưng nếu mạo hiểm liều chết xông vào tâm trận thì có lẽ biết đâu sẽ tìm được một đường sinh cơ…
Tuy nhiên chỉ cần y vẫn còn sống thì chắc chắn Phong Bạch sẽ không mạo hiểm. Hắn chỉ đành dùng phần bụng mềm mại để chắn hết toàn bộ thay y, thậm chí không để gió bão bên ngoài chạm đến ngay cả một ngón tay của y, cho dù thân thể của hắn đã máu thịt lẫn lộn. Nhưng ai biết bọn họ có thể kiên trì thêm bao lâu nữa?
Một kẻ chẳng rõ sống chết như y thì có gì đáng giá để Phong Bạch phải hi sinh như vậy. Phong Thiệu cảm thấy cực kì đau lòng, y nắm chặt tay thành quyền, ma xui quỷ kiến mà nói một câu: “Tiểu Bạch. Nếu như ta chết, ngươi nhất định phải…”
Thân thể của Bạch Hổ đang bị những cơn va đập chèn ép đến run rẩy, khi nghe thấy vậy thì chợt co rúm lại như bị sét đánh. Nó gần như muốn dùng chân trước của mình để bóp chết Phong Thiệu, một giọng nói vô cùng rõ ràng lọt vào trong Thức Hải của y — Nếu ngươi chết, ta sẽ khiến toàn bộ Cửu Châu phải chôn cùng ngươi.
Một câu nói quen thuộc như vậy khiến toàn bộ cảnh tượng dự đoán của Nê Lí trùng lập tức tái hiện lại trước mắt Phong Thiệu… Thi thể của tu giả và phàm nhân chất đầy như núi, máu chảy thành sông, toàn bộ Cửu Châu đều rơi vào sự tĩnh mịch chết chóc, chỉ còn lại duy nhất một Kiếm tu bạch y nâng kiếm vấn thiên.
Khiến toàn bộ Cửu Châu phải chôn cùng y.
Sự hoảng hốt của Phong Thiệu hiển nhiên đã khiến Bạch Hổ không vừa lòng, thậm chí nó còn cong mình đứng dậy với vẻ nóng nảy giữa những đợt công kích khủng khiếp, tứ chi kéo căng hêt sức. Từng câu nói truyền thẳng vào trong Thức Hải của Phong Thiệu hết lần này đến lần khác: Nếu ngươi chết thì ta sẽ tiếp tục giết người, cho dù là phàm nhân hay là tu giả, cho dù là kẻ địch Phiêu Miểu, Bão Phác, Từ Giác của chúng ta hay cả đám người Côn Luân mà ngươi luôn coi là người nhà. Sư tôn của ngươi, sư huynh đệ của ngươi… Thậm chí ngay cả Hà Loan và Nguyên Hạo, ta cũng sẽ không giữ lại cho ngươi!
Từng chữ từng chữ muốn bày tỏ một điều rõ ràng: Ta không muốn ngươi chết, ấy thế mà người này cứ muốn dùng cách thức biểu đạt hung tợn như vậy. Mấy chục tuổi đầu rồi mà còn y như một thằng nhóc ba tuổi. Đứng trước thời khắc sinh tử tồn vong như vậy mà Phong Thiệu lại cười khổ thành tiếng.
Bạch Hổ càng lúc càng cáu kỉnh, nó nâng chân trước đập uỳnh uỳnh trút giận lên đám đất đá đang điên cuồng lao tới, cho dù những thứ đó tưởng chừng như vô cùng vô tận. Đôi mắt vàng đã nhiễm màu đỏ quạch tỏa ra sát khí dữ tợn, hơi thở nặng nhọc không ngừng hổn hển, nó truyền âm cho Phong Thiệu: Không cho ngươi chết, ta sẽ không để ngươi bỏ ta lại đây một mình. Cho dù có chết thì ta cũng không để ngươi phải cô đơn.
Trong giây phút ấy Phong Thiệu chợt cảm thấy ngũ vị trần tạp, cũng chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ đành ôm chặt lấy con súc sinh gần như đang phát cuồng này để thay lời đáp lại. Y không ngừng hôn lên cơ thể của nó tựa như muốn trấn an đối phương, cũng như trấn an chính bản thân mình.
Bầu không khí tuyệt vọng này còn chưa kịp kéo dài đến lúc Phong Thiệu nghĩ ra cách để bảo vệ Phong Bạch thì đã gặp phải bước ngoặt mới.
Trong gió bão màu đất với khí thế dời núi lấp biển, bất chợt có một luồng ánh sáng màu đen chiếu thẳng vào.
Những cơn lốc xoáy quấn theo bụi đất bắt đầu trở nên xao động, Ma văn màu đen như ẩn như hiện. Một màn kế tiếp càng khiến người ta phải há hốc mồm — Trong cơn địa chấn mang tính hủy diệt, Ma văn màu đen dập dờn với biên độ càng lúc càng lớn tựa như sắc trời thay đổi đột ngột, chúng lập tức cắn nuốt toàn bộ gió bão.
Ánh sáng của Ma văn biến ảo nhanh chóng giống như những cơn sóng đổ ập vào bờ, toàn bộ mê cảnh bắt đầu trở nên cực kì không ổn định. Khi luồng Ma quang thứ mười bắn trúng vào đám bụi đất, rốt cuộc cơn gió lốc ở giữa luồng sáng đã không thể kiên trì thêm được nữa, ‘bùm’ một tiếng rồi bị đập nát bấy.
Gió bão gần như sắp tiêu diệt toàn bộ mê cảnh cũng dần dần ngừng lại, tiếng rít gào tựa như quỷ khóc sói tru đã được thay thế bằng sự tĩnh lặng. Trong sự tĩnh lặng này bỗng truyền đến một âm thanh quái dị khiến Phong Thiệu cảm thấy vô cùng quen thuộc — Chỉ có một khắc thôi, trong một khắc phải lập tức chui ra.
Là Tu Di lão tổ!

Lúc bấy giờ Phong Thiệu mới kịp phản ứng lại, Phong Bạch còn nhanh hơn cả y, hắn lập tức đưa Phong Thiệu ở dưới thân lên trên lưng rồi nhanh chóng cõng y chạy như điên, thậm chí còn nhanh gấp trăm lần tốc độ ngự kiếm. Cùng lúc ấy, Xuyên Nghi cũng khó có dịp không còn ngốc nghếch nữa, hắn hóa thành rồng rồi vác Nguyên Hạo chạy theo sát phía sau.
Dùng tốc độ nhanh như một cơn bão, rốt cuộc vào khoảnh khắc cuối cùng bốn người Phong Thiệu cũng chạy được tới chỗ cửa ra.
Ánh ban mai của buổi bình minh phá tan màn đêm u tối, mặt trời vàng óng như một quả cam chậm rãi nhô lên khiến ánh nắng ban ngày đâm vào mắt Phong Thiệu trở nên chói mắt gấp bội. Có điều y không hề cảm thấy ghét điều đó, hiện giờ đầy ắp trong lồng ngực của y là sự vui sướng sau khi sống sót qua tai nạn.
Phong Bạch đáp xuống đất liền biến trở lại hình người, trên thân thể trần trụi tràn đầy những vết thương máu thịt be bét khiến người ta cực kỳ kinh hãi. Khi hắn dò xét thấy ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Phong Thiệu thì lập tức lấy đạo bào mặc vào để che đi những miệng vết thương dữ tợn. Hắn cầm lấy tay đối phương rồi an ủi: “Bị thương da thịt thôi không chết được đâu.”
“Xời. Tên súc sinh nhà ngươi có quan hệ gì với đồ nhi của ta vậy?”
Người đang cười khằng khặc là một lão đạo cách đó không xa đang đi tới gần bọn họ, lão ta gầy gò, búi tóc buộc lỏng lỏe, mặc một bộ đạo bào màu chàm đã giặt đến trắng bệch. Cái người có diện mạo trăm năm như một này không phải Tu Di lão tổ thì còn ai vào đây nữa.
Phong Thiệu bận rộn gọi một tiếng “Sư phó”, nhưng còn chưa dứt lời thì Phong Bạch đã lặng lẽ lấy thanh Trạm Lô kiếm to lớn màu đen tuyền của mình ra. Thanh kiếm này vừa mới xuất hiện đã lập tức khiến sắc mặt của Tu Di lão tổ thay đổi, miếng ngọc bội trong tay lão giống y đúc với hai miếng ngọc bội của Phong Thiệu và Thanh Dương đang phát sáng chói mắt.
“Không ngờ là ngươi!” Tu Di chợt nâng tay ngưng tụ hai luồng hắc quang rồi bỗng đánh thẳng về phía Trạm Lô kiếm. Dưới Ma áp khiến người ta khó lòng hít thở ấy mà Phong Bạch vẫn sừng sững bất động, kiếm không rời tay.
Phong Thiệu cực kỳ căng thẳng, may mà không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, mặc dù sắc mặt của Tu Di biến ảo khó đoán nhưng đúng là không định làm gì Phong Bạch, thậm chí cũng không hủy diệt Trạm Lô kiếm là “Keng” một tiếng. Lão đã giải phong ấn của Trạm Lô.
Không được sự cho phép của chủ nhân phi kiếm mà đã cứng rắn giải trừ phong ấn của kiếm linh, có lẽ chỉ mình Tu Di lão tổ Đại Thừa kỳ mới làm được.
Sau khi sương đen tan đi, bên trong Trạm Lô kiếm lập tức ánh lên một luồng sương trắng lấp lánh, sau đó dần dần hiện thành một bóng người, dáng vẻ không khác với người bình thường là bao, hiển nhiên chính là Lăng Tiêu.
Phong Thiệu chưa bao giờ thấy một kẻ già mà còn mất nết, tính cách thì xấu xa như Tu Di lão tổ lại có biểu cảm như vậy. Đôi đồng tử vốn đục ngầu đầy vẻ nham hiểm hung ác chậm rãi tụ lại, vẻ vui mừng như một đứa trẻ chưa lớn tràn ngập trên mặt lão. Giọng nói của lão cũng mất đi nét già cỗi, ngược lại còn mang vẻ kích động của tuổi trẻ. Nếu không phải đối phương chỉ là một luồng kiếm linh thì có lẽ lão đã bổ nhào qua để ôm chặt lấy rồi.
“Sư huynh! huynh còn sống, huynh…”
Trái ngược với vẻ kích động của Tu Di, thái độ của Lăng Tiêu lại rất lạnh lẽo, lạnh đến độ thậm chí còn chẳng thèm cho lão bất kì một phản ứng dư thừa nào, ông lập tức xoay người trở lại bên trong phi kiếm. Tu Di vốn định ra tay ngăn cản nhưng Phong Bạch lại thu hồi Trạm Lô kiếm về trong mi tâm của mình trước một bước.
Cho dù tôn chủ Đại Thừa kỳ có thực lực nghịch thiên nhưng cũng chẳng thể thao túng phi kiếm không khác gì pháp bảo bản mệnh, bởi vì nó như một nửa linh hồn và thân thể còn lại của Kiếm Tu. Rơi vào tình thế không biết phải làm thế nào khiến Tu Di giận tím mặt. Lão ta lập tức vung tay liền có một đạo hắc quang sắc bén như dao đâm thẳng về phía thanh niên ở đối diện.
Không nói lúc Phong Bạch ở trạng thái mạng nhất, hiện giờ hắn vừa mới trải qua hai trận chiến lớn khiến bản thân đang bị thương nặng, sao Phong Thiệu có thể yên tâm cho được, vì thế bèn nhanh tay lẹ mắt che trước người đối phương rồi nâng kiếm muốn chắn thay hắn. Rốt cuộc trạng thái hiện giờ của Phong Bạch thực sự không tốt nên chẳng kịp ngăn cản y, chỉ đành trơ mắt nhìn đạo hắc quang kia gần như xuyên thủng Xích Viêm kiếm. Cho dù Phong Thiệu đã không được coi là một Kiếm tu thuần túy nhưng Xích Viêm kiếm vẫn là pháp bảo bản mạng của y, Xích Viêm kiếm bị thương cũng khiến Phong Thiệu phải phun máu tươi.
Khóe môi của Phong Bạch đã mím lại thành một đường thẳng tắp, vẻ lãnh lẽo quen thuộc trên khuôn mặt của hắn đã nứt vỡ để lộ ra sự đau lòng trộn lẫn vớt chút châm chọc: “Tu Di lão tổ, ta nghĩ ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình thế hiện giờ.”
Sắc mặt của Tu Di đầy âm trầm: “Hổ con, ngươi nghĩ ngươi đang nói chuyện với ai?”
Phong Bạch chợt im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Người mà ngươi một lòng hướng tới là kiếm linh của ta, cùng đồng sinh cộng tử với chủ nhân là ta đây. Không những thế, chỉ cần ta hơi có suy nghĩ không cần kiếm linh này nữa thì dù lão tổ ngươi lại đợi thêm hai ngàn năm, đừng nói đợi được Lăng Tiêu sống lại, thậm chí ngươi cũng đừng mơ nhìn thấy một chút bóng dáng của ông ấy.”
Phong Thiệu không ngờ hắn lại to gan như vậy, đối mặt với Tu Di mà vẫn dám áp chế trực diện khiến y không khỏi lộ vẻ lo lắng. Lúc y đang suy tư phải làm thế nào để giảm bớt bầu không khí căng thẳng thì đã thấy Tu Di lộ ra vẻ mặt cười như không cười. Lão nói: “Được, rất tốt. Ta cứ tưởng Côn Luân đều rặt một đám kiêu ngạo coi thường âm mưu tính kế, không ngờ vẫn còn loại người vô sỉ như ngươi, thậm chí dám bán đứng cả lão sư tổ nhà mình. Trước khi phi thăng lại có thể nhìn thấy đệ tử Côn Luân sa đọa, thật sự khiến ta vui chết đi được.”
“Nói đi, ngươi muốn gì.”
Sau khi Tu Di nói xong câu này thì ánh mắt của Phong Thiệu cũng rơi lên người Phong Bạch. Hiện giờ bọn họ đã thoát khỏi mê cảnh Bảo Nguyệt rồi, vì sao Phong Bạch còn cố tình chọc giận đối phương, chẳng lẽ hắn còn có toan tính khác?
“Rất đơn giản, ta muốn thân thể này của lão.”
Phong Bạch vừa nói ra những lời này thì Phong Thiệu lập tức đứng ngẩn người tại chỗ, Tu Di lại càng giận quá hóa cười, lão vỗ chân cười quái dị: “Buồn cười quá là buồn cười. Côn Luân không những có dị loại mà còn có cả kẻ điên!” Sau khi cười to một hồi, sắc mặt của lão ta chợt thay đổi đột ngột, uy áp của Đại Thừa kỳ điên cuồng tản ra bên ngoài, gần như đè ép đám người Phong Thiệu ngã lăn ra đất.
“Bản lão tổ lệnh ngươi phải lập tức giải trừ khế ước với hắn, giải thoát hắn ra khỏi phi kiếm. Bằng không ta sẽ khiến các ngươi chẳng thể nói thêm được một từ nào nữa.”
Phong Bạch không những không cảm kích mà còn cười với vẻ lạnh lùng: “Trước khi chúng ta không thể nói được thêm một chữ thì người biến mất chắc chắn là ông ấy.” Lúc hắn nói chuyện, Trạm Lô kiếm đã xuất hiện trong tay một lần nữa. Theo kiếm quyết trong miệng hắn, thân kiếm bắt đầu phát ra những âm thanh ken két đầy dày vò như thể trong đó đang có người phải chịu tra tấn.
“Ngươi –” Tu Di giận tím mặt, lửa giận thiêu đốt bùng bùng. Lão chợt vung tay lên, một con Khô Lâu màu đen được bọc trong Ma khí quỷ quái vô biên lập tức xuất hiện, nó mang theo khí thể hủy diệt vô hình tựa như những con sóng dập dềnh!

Vẻ mặt của Phong Bạch chẳng thay đổi nhưng kiếm quyết lại càng lúc càng nhanh hơn, âm thanh ken két cũng trở nên chói tai. Cuối cùng vào khoảnh khắc con hắc Khô Lâu chuẩn bị phát uy thì Tu Di lại đột ngột thu nó về, dùng lực mạnh đến độ mấy khớp ngón tay của lão đều trắng bệch cả ra.
“Ngươi điên rồi.” Lửa giận trong mắt của Tu Di không ngừng lập lòe.
Phong Bạch nhướn mày: “Nếu ta mà bị thương thì Lăng Tiêu cũng chẳng được tốt đẹp gì đâu.”
Tu Di hơi nheo mắt, lão cười nói: “Tại sao ngươi lại nghĩ ta sẽ xả thân vì một kẻ nửa sống nửa chết, thậm chí còn chẳng có cả thân thể? Ta đã là Đại Thừa kỳ rồi, ngươi phải gọi ta một tiếng tôn chủ mới đúng.”
Phong Bạch nói: “Ngươi sẽ! Lăng Di tiền bối.”
Sắc mặt của Tu Di hơi thay đổi, Phong Bạch nói tiếp: “Không bàn đến ân oán tình thù từ hai ngàn năm trước, chỉ cần nói đến chuyện Lăng Di tiền bối không hề do dự chạy một mạch từ vùng đất cổ xưa cách xa hàng vạn dặm để đến mê cảnh Bảo Nguyệt. Giữa lúc tâm trận đang bị chấn động mãnh liệt, chỉ vì một tin tức chưa biết thật giả mà sẵn sàng tự tổn hại tu vi để ngăn cản địa chấn…”
Rầm rầm ầm!
Một tiếng nổ mạnh vọng tới từ một nơi cách đó không xa, rõ ràng đó là phương hướng của mê cảnh Bảo Nguyệt.
Một mê cảnh được truyền thừa suốt hơn vạn năm cứ thế bị chôn vùi.
Sau khi mọi thứ dần yên ắng trở lại, Tu Di mới nói: “Để chính hắn nói chuyện với ta.”
Phong Bạch cũng không từ chối. Hắn bấm tay niệm một đạo thần chú, bóng trắng của Lăng Tiêu lại hiện ra một lần nữa, nhưng lần này ông đã không thể trốn vào phi kiếm bởi vì chủ nhân của kiếm linh đã thu phi kiếm về mi tâm rồi.
Phong Bạch nói: “Tiền bối, ta có việc cần nhờ Lăng Di tiền bối giúp đỡ, mong tiền bối có thể khuyên lão giúp ta.”
Lăng Tiêu thấy thế thì đã tức đến khó thở, ông chẳng thèm nhìn Tu Di mà chỉ quát Phong Bạch: “Nghịch đồ! hắn là tội nhân của Côn Luân tội, mấy ngàn đệ tử Côn Luân đã chết trong tay hắn. Ta không muốn nhìn thấy hắn, càng chẳng có gì để nói với hắn cả!”
“Nếu tiền bối không khuyên lão giúp ta thì mới là tội nhân của Côn Luân.”
Phong Bạch nói một cách không nhanh không chập, giọng điệu cũng chẳng hề phập phồng: “Ta cần thân thể của Lăng Di tiền bối để thúc thúc ta đoạt xá, nếu không chiếm được thân thể có tư chất Ma thể bẩm sinh cùng với Thiên linh căn thuộc tính Hỏa thì thúc thúc ta rất khó đạt tới cảnh giới phi thăng. Có điều với tư chất của ta thì phi thăng chẳng phải việc khó, nếu thúc thúc chết trước ta thì dù là bất cứ khi nào, ta cũng sẽ giết sạch toàn bộ Cửu Châu. Nơi bắt đầu sẽ là Côn Luân, tiền bối cũng biết rõ hiện giờ ta là thiếu tông của Côn Luân, có ngọc phù trong tay, muốn động đến tông mạch…”
“Nghiệp chướng! Sao ngươi có thể phụ lại công ơn nuôi dưỡng, dạy dỗ thành tài của Côn Luân như vậy!” Lăng Tiêu hoảng sợ mắng to, một luồng kiếm phong hung hăng tát thẳng vào mặt Phong Bạch tạo ra tiếng “Bốp” vang vọng, trên mặt hắn lập tức hiện ra năm vết ngón tay màu hồng.
Không rõ là do bị thương nên không kịp né tránh hay do chính hắn không muốn tránh, Phong Bạch chịu đựng một bạt tai này. Hắn dùng ngón cái lau đi vết máu trên khóe miệng rồi nói: “Người nuôi dưỡng, dạy dỗ ta từ tấm bé là thúc thúc, nếu không có y thì ta chẳng là thứ gì cả. Nếu y sống, ta sẽ báo đáp Côn Luân thay y. Nếu y chết, Côn Luân chẳng là gì với ta cả.”
Bên cạnh Phong Thiệu đang cực kỳ sững sờ trong im lặng, Tu Di lại thoải mái vỗ tay, dáng vẻ cực kỳ vui sưỡng. Lão khen: “Nói rất đúng! Nói rất đúng, Côn Luân chính là chó má!” Lão nhìn về phía bóng trắng đã tức đến phát run: “Hai ngàn năm, sư huynh chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn là những lời nói này.” Mặc dù cười nhạo nhưng ánh mắt của lão khi nhìn về phía Lăng Tiêu lại mang theo sự nuông chiều và vẻ hoài niệm.
“Câm miệng, Lăng Di!” Lăng Tiêu xoay người, chỉ vào lão rồi mắng to: “Hắn muốn mạng của ngươi mà ngươi còn ở đó trầm trồ khen ngợi! Tại sao ngươi sống suốt hai ngàn năm mà vẫn chẳng biết thân sơ, chẳng phân biệt đúng sai như vậy!”
“Cũng chỉ là một khối thân thể mà thôi, đâu phải muốn tính mạng, Lăng Di tiền bối lại đoạt xá người khác là được rồi. Với tu vi và sự trải nghiệm của Lăng Di tiền bối mà muốn tìm một cơ thể tốt thì cũng nào phải việc khó gì.” Phong Bạch ngắt lời, dừng một chút rồi lại nói với Lăng Tiêu: “Chỉ cần thúc thúc ta có được thân thể này, ta nguyện lấy thân thể thánh thú ra để thề: sẽ một lòng trung thành với Côn Luân, đồng thời khiến tam tông còn lại phải thần phục quy thuận.”
Nếu là kẻ khác mà hứa hẹn như vậy thì sẽ có vẻ khoác lác không biết ngược, nhưng đây là một Phong Bạch với thân thể thánh thú, một Phong Bạch vài chục tuổi đã Kết Anh, một Phong Bạch dường như chắc chắn sẽ phi thăng, cho nên Lăng Tiêu không thể coi đó là một lời đùa cợt. Tông chủ của Côn luân không cống hiến cho Côn Luân vô thời hạn, chung quy tu giả lấy tu hành làm đầu, nhưng nếu một người hứa hẹn vĩnh viễn bảo vệ như vậy thì chẳng phải còn bao quát cả sau khi phi thăng sao… Ông chần chờ nhìn về phía Tu Di.
Chuyện đã đến nước này, mặc dù vượt xa dự liệu ban đầu của Phong Thiệu nhưng không thể không chấp nhận rằng nếu có được thân thể của Tu Di thì chẳng còn gì tốt hơn. Cho dù thân thể này có tướng mạo xấu xí nhưng với tu vi Đại Thừa kỳ thì không hề khó để thay hình đổi dạng, đây chẳng qua là do sở thích quái đản của Tu Di mà thôi. Chỉ cần đoạt xá thành công, dù phải tổn hại chút tu vi vì sự chênh lệch cảnh giới quá lớn giữa hai người nhưng ít nhẫt vẫn có thể duy trì được đến cảnh giới Phản Hư.
Có thể vượt qua một đại cảnh giới trong nháy mắt; từ Kim Đan đại viên mãn nhảy lên cảnh giới Phản Hư; hoàn toàn giải quyết bóng ma yêu độc của Huyết La; phi thăng là chuyện trong tầm tay; có thể đi lên thượng giới linh tiên cùng với Phong Bạch… Sao Phong Thiệu lại không khát khao, không khát vọng cho được.
Mà lời nói của Phong Bạch đúng là đã làm Lăng Tiêu dao động, nhưng lúc ông vừa định mở miệng thì Lăng Di lại chợt bật cười với vẻ âm lãnh. Lão nhìn về phía Lăng Tiêu: “Sư huynh muốn một tội nhân của Côn Luân như ta lại phải hi sỉnh bản thân vì tiền đồ của Côn Luân ư?”
Bóng trắng của Lăng Tiêu chợt run lên, một lúc sau mới nói: “Ngươi không cảm thấy áy náy tự trách với các sư huynh đệ đồng môn đã chết dưới tay ngươi sao? Hay là ngươi muốn trơ mắt nhìn Côn Luân đã truyền thừa vạn năm bị hủy hoại trong chốc lát? Nếu thân thể của ngươi không ổn thì chỉ cần đi đoạt xá là được, dù phải làm lại từ đầu nhưng chí ít cũng chuộc lại những lỗi lầm của ngươi năm đó…”
“Năm ấy ta có tội gì! Ta huyết tẩy tứ tông bởi vì ngay cả Côn Luân cũng muốn bảo vệ tông mạch nên đã trơ mắt nhìn ngươi bị tam tông khác dày vò đến hao tổn không biết bao nhiêu tu vi! Cho dù Côn Luân không bảo vệ được ngươi thì ta cũng không để ngươi phải lấy cái chết tạ tội!” Dường như Lăng Di đã rơi vào hồi ức của hơn hai ngàn năm trước, dáng vẻ quái đản thô bạo của lão lại chợt hiện lên vẻ đau đớn.
Lăng Tiêu vẫn bất vi sở động*, ông hừ giọng tự giễu: “Đây vốn là sự trừng phạt mà ta đáng phải nhận. Ta không nên vi phạm tông quy, vi phạm minh ước giữa tứ tông để bao che cho Ma tu, trơ mắt nhìn ngươi cắn nuốt đệ tử của tứ tông, thậm chí là đệ tử của chính Côn Luân. Biết ngươi đã rơi vào con đường Ma Đạo mà vẫn tự tay giúp ngươi che giấu Ma khí, thậm chí lúc ngươi bị bao vây còn tự tay thả ngươi chạy mất. Là do ta chọc phải đại họa nên suýt nữa đã khiến căn cơ của Côn Luân hủy hoại trong tay ta.” (Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.