Bản thân Lăng Tiêu thì căm ghét nhưng cuối cùng ông vẫn khuất phục trước an nguy của Côn Luân. Ông mượn Phong Bạch vài đạp kiếm phù, mặc dù đã trở thành khí linh người không ra người quỷ không ra quỷ nhưng rốt cuộc ông vẫn có cách để liên lạc được với sự đệ của mình.
“Cho dù hắn biết ta chưa chết thì cũng không chắc là sẽ đến gặp ta đâu.” Lăng Tiêu nói một cách lạnh lùng.
Phong Bạch lại không nghĩ vậy: “Tiền bối đừng tự coi nhẹ bản thân ”
Lăng Tiêu nghe vậy thì chợt chán nản, run tay đốt phù triện thành tro tàn.
Phong Thiệu yên lặng nhìn tất cả, y không cho rằng kế này của Phong Bạch có gì cao minh, thế mà một kế sách chẳng đâu vào đâu vẫn có thể khiến Lăng Tiêu luôn hận Ma tu và sư đệ của mình đến thấu xương lại vẫn cầu cứu Tu Di. Điều này chứng tỏ trong lòng Lăng Tiêu, địa vị của Côn Luân áp đảo tất cả mọi thứ, bao gồm luôn cả chính bản thân ông. Vì thế ông chẳng thèm quan tâm mình sống tạm được bao lâu, ông chỉ tâm niệm liệu có thể truyền lại một thân tu vi của mình và cả khí linh của Hạ Vũ Kiếm lại cho đệ tử của Côn Luân hay không.
Hận thấu xương…
Không hiểu sao Phong Thiệu chợt nghĩ lại lúc Lăng Tiêu nghe bọn họ kể chuyện thì đã biến sắc như thế nào, sự chán ghét và phẫn nộ của ông trắng trợn đến độ muốn lập tức nâng kiếm chém chết y. Lăng Tiêu rất oán hận Ma tu, mà y cũng là Ma tu… Trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937177/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.