Thanh Dương vô cùng không muốn, dùng đủ cách để kéo dài, cho dù rất cáu giận nhưng cũng chẳng thể làm được gì, bởi vì tính mạng của gã vẫn còn đang nằm trong tay đối phương, cuối cùng đành phải ký kết khế ước. Trong lòng gã đành phải tự an ủi bản thân, núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt.
Sau khi Phong Bạch thu nhận Thanh Dương cũng lập tức cảm nhận được Nguyên Hạo đang nằm trong lòng mình càng trở nên bất thường. Một phen thăng trầm vừa nãy đã tốn mất hơn nửa canh giờ, lúc này hắn cúi đầu nhìn xuống liền thấy tay chân cậu không ngừng cọ quẹt vào mớ xiêm y đã rách nát từ lâu, đúng là không phải dáng vẻ hưởng thụ gì cho cam.
“Mẹ, con nóng quá…” Khuôn mặt của Nguyên Hạo đỏ bừng, cậu hơi rên rỉ.
Phong Bạch chợt xanh mặt nhìn phía Thanh Dương: “Nó bị làm sao?”
Thanh Dương đành phải giải thích về dược tính của cỏ Vô Cực Hỏa, khi Phong Bạch nghe thấy gã nói nếu không giải trong một canh giờ thì ắt sẽ tổn thương đến đạo cơ, liền ra lệnh cho gã lập tức cởi bỏ hết quần áo đang mặc.
“Thiếu tông, ta…” Thanh Dương trợn trừng mắt. Tất nhiên gã biết đối phương đang muốn làm gì, nhưng gã còn chưa nói hết câu thì Phong Bạch đã bắn ra một đạo kiếm quang khiến y phục của gã rách tứ tung, lộ ra một mảng cơ thể.
“Vừa mới ký kế ước, ngươi phải gọi ta là gì?” Phong Bạch hơi liếc gã.
Thắng là vua, thua làm giặc, Thanh Dương chỉ đành nhẫn nhục kêu một tiếng “Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937150/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.