Phong Thiệu hơi đánh giá đối phương, bởi vì trong lòng đã có tính toán nên không hề tranh cãi, chỉ bày ra dáng vẻ thản nhiên: “Sư thúc nói phải. Thật ra ta cũng muốn nói rõ với sư tôn, chẳng qua sư thúc cũng biết sư tôn ta không thích… ”
Từ Giác nở nụ cười: “Nếu ngươi chọn người ông ấy cảm thấy tin cậy thì chắc chắn sẽ không để ý đâu.”
Phong Thiệu cảm thấy trong lời này có ý từ gì đó nên đành cười gượng hai tiếng mà không đáp lời.
Từ Giác nhìn đối phương, trong ánh mắt có sự dò xét rồi cười đến ý tứ sâu xa: “Cứ tu hành chăm chỉ, đợi tu vi tăng lên hoặc tìm người có tu vi đủ cao để làm đạo lữ. Khi ấy sẽ không cần sợ hãi sư tôn của ngươi nữa.”
Nghe qua thì dường như đây chỉ là một lời nói rất tầm thường, nhưng có vẻ không chỉ có vậy. Phong Thiệu chợt quay đầu, lúc này mới nhận ra dường như tư thế của hai người có phần quá thân mật. Cũng may sau đó Từ Giác không hề nói tiếp về chủ đề này, nếu không với tính tình hay lo nghĩ của y thì chắc chắc đã hoài nghi đối phương có mưu đồ rồi.
Từ Giác đã hồi phục được gần một phần linh lực nhưng linh lực của Phong Thiệu vẫn đang trong tình trạng bị phong bế. Đã mấy canh giờ trôi qua nhưng cũng chỉ đủ để y miễn cưỡng di chuyển chân tay mà thôi, vẫn không thể sử dụng được chút xíu linh lực nào. Đủ để thấy sự chênh lệch giữa Kim Đan kỳ và Phản Hư kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937145/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.