Phong Thiệu cảm thấy Nấm với mẹ nó đều có đức tính giống y chang nhau, ba ngày không ăn đòn là thấy ngứa thịt, vì thế phen này y phải hung hăng dạy bảo lại mới được. Phong Thiệu không khỏi cân nhắc liệu mình có quá nuông chiều trong cách giáo dục Nấm hay không, để nó không phân biệt được nặng nhẹ. Tu giả vốn là một loại nghề nghiệp nguy hiểm, đâu có chỗ cho nó nghịch ngợm, làm càn.
Nếu lần này không có Xuyên Nghi thì Phong Thiệu thật sự chẳng biết phải ăn nói thế nào với Thái Huyền sư thúc và Bích Lạc sư báo mẫu. Quan trọng nhất là nếu Nấm xảy ra chuyện gì thì y cũng rất đau khổ. Nó do một tay y “Đỡ đẻ” ra, sau đó nhìn chằm chằm từ lúc còn là hạt đậu đến khi mọc thành cây giá đỗ.
Bàn tay của Phong Thiệu rơi như mưa trên cái mông vểnh của tiểu Hợp khiến cho nó kêu ai ái đầy thảm thiết. Nhìn cảnh này làm mí mắt của Phong Bạch hơi giật giật, đi đến ngăn cản đối phương sau đó khuyên bảo: “Cũng tàm tạm rồi.”
Nấm nghe thấy thế thì đôi mắt to đã cảm động đến rơi lệ, không ngờ mẹ lại ra mặt bênh mình. Nhưng nó càng không ngờ Phong Bạch còn bổ thêm một câu nữa “Đợi trở về Hoàng gia để nó thu lại phần tinh huyết nguyên phách này rồi đánh cũng không muộn. Bây giờ cũng có phải cơ thể của nó đâu. ”
Nấm bi phẫn, căm tức nhìn Phong Bạch: “Con không phải con ruột của người ư!”
“Đã bảo là không phải rồi mà, đứa bé ngốc ngếch!” Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937140/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.