Sau khi rời khỏi Côn Luân, Phong Thiệu và Phong Bạch đi thẳng đến Hoàng gia.
Hơn một năm không gặp, Nấm cũng được Xuyên Nghi chăm sóc rất tốt, không chỉ trắng trắng mập mạp mà còn biết chạy rồi. Nó từ ba bước giảm xuống còn hai chạy tới nhào thẳng vào trong lòng Phong Thiệu, ôm cổ y mềm mại gọi một tiếng “Cha”.
Hoàng Minh Nguyệt vừa nghe thấy vậy liền cười nói: “Thì ra là đứa nhỏ của tiền bối, không biết ngài hợp tịch từ khi nào, đạo lữ là nữ tu của đại tông nào? Vãn bối còn chưa kịp dâng tặng lễ vật mừng tân hôn để biểu đạt chút tâm ý… ” Thế nhưng còn chưa dứt lời thì Nấm đã quay sang Phong Bạch gọi tiếp một tiếng khác “Mẹ”.
Toàn trường chợt yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhìn Phong Thiệu và Phong Bạch đều vô cùng vi diệu, Hoàng Minh Nguyệt thậm chí còn hơi há hốc mồm nhưng vẫn cố gắng pha trò: “Thì ra là hợp tịch với thiếu tông chủ, rất xứng, rất xứng…”
Lần đầu tiên Phong Bạch có cảm giác vừa muốn một chưởng đập chết Nấm vừa muốn xoa đầu nó khen một câu “Con ngoan”.
Phong Thiệu thì chợt thấy hơi xấu hổ nhưng trên mặt cũng không biểu lộ điều gì. Y họ nhẹ hai tiếng, lại không hề phản bác chuyện hợp tịch và đạo lữ, chỉ giải thích xuất thân của Nấm nhỏ là sư đệ của mình.
Sau đó Phong Thiệu cũng không vội vàng rời đi mà vẫn tiếp tục ở lại đây. Trời đất bao la, thọ nguyên dài lâu, trong lúc nhất thời khiến y chẳng biết mình nên đi đâu trước, đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937132/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.