Những lời này của Phong Thiệu vừa được hỏi ra, còn chưa kịp chờ câu trả lời của Phong Bạch đã bị Thái Dần nhéo lỗ tai mắng to: “Ngươi mới nổi điên! Đứa bé này ở đâu ra? Nam nhân này tìm được trong xó nào?”
Phong Bạch tiến lên khuyên can, không chút dấu vết bảo vệ Phong Thiệu ở phía sau, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Xuyên Nghi, nói: “Sư tổ, loại người này đuổi đi là được. Có lẽ do sư thúc bị mê hoặc trong lúc nhất thời chứ cũng không phải thật sự muốn ngỗ nghịch lại sư tổ.”
“Sư tôn, đây là con của Thái Huyền sư thúc. Nó là linh sủng của đồ nhi.” Phong Thiệu tìm được khe hở, nhanh chóng giải thích tất cả mọi chuyện một cách đơn giản, cuối cùng còn không quên ấm ức: “Tự dưng lại bị sư tôn giáo huấn, đồ nhi thật sự oan ức quá mà.”
Thái Dần nghe thấy đứa bé này không phải chui ra từ trong bụng của đồ nhi nhà mình thì lửa giận cũng tan phân nửa. Phong Bạch lại quay đầu nhìn về phía Xuyên Nghi, thản nhiên nói: “Thật sự là linh sủng? Khó trách sư thúc lại thân mật với nó như vậy, cũng vì thế mới khiến sư tôn hiểm lầm hai người có quan hệ… ”
Không nói tới hai chữ “thân mật” này còn đỡ, vừa nói ra lại khiến Thái Dần nảy sinh nghi ngờ. Ông nhớ đến con hổ năm đó đã làm đồ nhi nhà mình lộ ra chứng thận hư, không khỏi nhìn thẳng Phong Thiệu: “Nếu chỉ là linh sủng tầm thường thì sao có thể khiến các đệ tử phía dưới bàn tán đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937124/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.