“Đồ nhi tạ ơn ý tốt của sư tôn và sư thúc, có thể đợi sang tháng sau, để con và sư tôn cùng đi dạy bảo lại Phiêu Miểu tông…” Sau khi cứu được Phong Bạch rồi mới đi?
Chỉ là, những lời này của Phong Thiệu còn chưa nói xong đã bị Thái Dần chân nhân đánh gãy.
Ông dựng lông mĩ, gõ một cái giòn tan lên trán của Phong Thiệu, dạy dỗ: “Cái tên ngoan đồ nhà ngươi, nơi đó là chỗ ngươi muốn đi thì đi chắc? Cho dù Tử Giác sư thúc có muốn dẫn con vào cũng còn phải vô cùng cẩn thận, huống chi hắn chỉ được cầm linh giác có hai tháng.
Muốn đợi đến tháng sau? Chẳng lẽ con cảm thấy con có thể hoàn thành thí luyện chỉ trong nửa tháng?”
Phong Thiệu trầm mặc, trên thực tế y cũng cảm thấy hai tháng đã là miễn cưỡng rồi.
Chỉ là y thực sự vẫn không yên lòng về Phong Bạch.
Những hình ảnh khi Thanh Thành tôn giả trong nguyên tác dùng hơn trăm cách khác nhau để nghiên cứu xem làm thế nào mà Lữ Minh Tịnh có thể giải trừ được phong ấn của tàn quyển bỗng lóe trong đầu y, khiến cho y cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Nếu sư tôn không tới cứu kịp, nếu một người bộc tuệch như sư tôn không để chuyện của Bạch Hổ vào trong đầu, nếu như…
Đủ loại suy đoán khiến cho Phong Thiệu cảm thấy rối loạn, tà hỏa nôn nóng ở trong lòng cũng dần rục rịch.
Tuy y biết đây là do Ma niệm quấy phá những y vẫn chỉ nghĩ đến chuyện cứu Phong Bạch thôi.
Sự trầm mặc của Phong Thiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937096/chuong-64.html