Nhờ vào một tia lí trí còn sót lại giúp Phong Thiệu thoát khỏi cảnh ảo giác này nhưng y lại nhanh chóng rơi vào một cảnh ảo giác khác.
Y nhìn thấy Bạch Hổ biến hóa thành Phong Bạch.
Lúc đầu Phong Bạch chỉ cao tới ngực Phong Thiệu, ngũ quan cũng là dáng vẻ mà Phong Thiệu quen thuộc – tuấn tú trắng nõn, vẫn chưa nẩy nở.
Nhưng Phong Bạch lại cao lên nhanh chóng, rất cao, còn cao hơn Phong Thiệu một cái đầu.
Không còn ở trong trạng thái xích lõa nữa, lúc này Phong Bạch mặc một bộ đạo bào nguyệt sắc, mái tóc đen nhánh của hắn được búi lên một cách tỉ mỉ, vẻ mặt nghiêm túc nhu thuận nay lại không buồn không vui.
Đôi con ngươi sâu thẳm khi nhìn ai cũng tỏa ra một sự từ bi nhưng lạnh lùng.
Dáng vẻ này Phong Thiệu rất quen thuộc.
Đây là nam chính sau khi đã trải qua vô số bi thảm mà thấu triệt hoàn toàn, từ đó hóa thần.
Cảnh tượng xung quanh cũng biến thành tuyết trắng che phủ, gió nổi mây phun, Phong Thiệu nghe thấy mình đang nói với Phong Bạch: “Vì sao ngươi tới đây?”
“Vì Thiên Đạo mà đến, vi hàng ngàn vạn tu giả chết trong tay ngươi mà đến.”
Lời kịch quen thuộc biết nhường nào !
Nhưng tại sao gương mặt của Phong Bạch lại chồng lên Lữ Minh Tịnh, hơn khi kết hợp với nhau cũng không hề cảm thấy không phù hợp? Máu trong cơ thể Phong Thiệu trong nháy mắt đông cứng lại, thần thức vốn vững vàng của y bắt đầu rối loạn.
“Sư thúc tội gì phải hồ đồ như vậy.” Sắc mặt của Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937083/chuong-51.html