Không cho ngủ ! Không được ngủ !
Bạch Hổ rống vào mặt thiếu niên mấy tiếng, sau đó từ tiếng rống lại chuyển sang nức nở, trong tiếng nức nở vừa có tủi thân vừa có phẫn nộ còn có…… luống cuống hoảng hốt đến chẳng biết phải làm sao.
Nó nôn nóng đi qua đi lại quanh người thiếu niên, dường như nghĩ tới điều gì lại dừng bước chân, hô hấp trở nên nặng nhọc, dưới từng cụm từng cụm sương mù tỏa ra, nó biến thành hắn.
Hiện ra trước mắt là một bé trai tầm mười tuổi, toàn thân trần trụi, bước chân quái dị vừa đi vừa bò lết đến trước mặt thiếu niên, sau đó nó nhanh chóng đem bàn tay nhỏ bé của mình áp lên ngực y
Phong Thiệu cảm thấy tình trạng của mình cũng không đến nỗi tệ hại lắm, ít ra thì hiện tại y đã có một tia ý thức.
Y nhớ rõ mình bị vây quanh bởi uy áp của một tu giả Kim Đan tự bạo.
Lúc mọi thứ nổ tung…… Ký ức của Phong Thiệu hoàn toàn trống rỗng.
Cho dù thế nào thì ít ra lần này đã có Ma giáp hộ thân, hậu quả so với lần tự bạo trước đã tốt hơn nhiều rồi.
Phong Thiệu suy nghĩ rất lạc quan.
Ít nhất thân xác y vẫn còn hoàn chỉnh, về phần gân mạch đã có Hỗn Nguyên kinh cức với sức sống khủng bố tồn tại, cũng không bị tổn hại gì nhiều.
Chỉ là bụi gai này có dục vọng cầu sinh quá mãnh liệt, mà y lại mất đi ý thức, mất đi khống chế, khiến trong lúc nguy cấp Hỗn Nguyên phải tự mình cứu mạng, giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-nao-cua-thieu-nien-phan-dien/937065/chuong-33.html