Mở mắt ra đón nhận tia nắng sớm ấm áp, thế nhưng cả thân thể cả một đêm bị ôm giữ nguyên tư thế nên ê ẩm. Nhưng một thân không che đậy nằm dưới chăn, câu trả lời chính vẫn là do luân phiên bị làm nhục.
Tái nhợt sắc mặt nhìn trần nhà, tay bất giác nắm chặt, lòng đau nhức nhối nhưng một giọt nước mắt cũng không có. Phải chăng quá đau, đến sức để khóc cũng không còn.
Nhìn căn phòng một mảnh hỗn độn, cô thật không dám nghĩ bản thân tại sao còn chưa chết đi, lại nhìn thấy một cảnh tượng ghê tởm như vậy.
Trình Dật Hàn trở về nhà, vừa thấy dì Lưu ra đón liền ảo não hỏi một câu giống như thuận miệng:
" Cô ấy đâu? ".
" Thiếu gia cũng không biết Vân Tiểu Thư ở đâu? Cô ấy chưa có về, từ hôm qua đều không thấy ". Dì Lưu còn muốn hỏi thiếu gia sự tình, lại bị hỏi ngược lại. Ngạc nhiên không thôi.
Cô không về nhà...
Anh một ngày nay lại liên tục suy đoán khi tỉnh dậy cô sẽ thế nào? Sẽ khóc một trận thật to, không phải, cô quật cường như vậy sẽ không khóc mà ngồi đó ngơ ngẩn rồi sẽ rời khỏi nơi cô cho là ác mộng. Đúng như anh đoán, cô sẽ không đi làm, như vậy hẳn là cô sẽ về nhà. Nếu như cô về rồi, vậy sẽ có dì Lưu chăm sóc cô, cô sẽ không đói. Và cô sẽ không muốn lại nhìn thấy mặt anh, nhốt mình trong phòng mỗi khi anh ở nhà.
Nhưng lại không nghĩ qua cô lại không hề về nhà, vậy cô đi đâu??
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-dich-vien-cua-tong-giam-doc-doc-tai/1494912/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.