Chương trước
Chương sau
Hôm sau, khi mặt trời chưa lên, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.

Tang Cẩn nằm trên giường, nghe người bên cạnh bắt đầu có động tĩnh, hình như là mặc quần áo. Không bao lâu, người đó nhẹ bước ra ngoài.

Cô nhanh chóng đứng lên, lập tức lấy ba lô đã chuẩn bị sẵn đeo lên lưng, đuổi theo. Tối qua cô về phòng muộn, khi đó Thích Nguyệt đã ngủ, cô biết hôm nay cô ấy sẽ chạy tìm A Thiển, cô nhất định phải đi theo cô ấy.

Tang Cẩn ra khỏi phòng, lén lút đi theo Thích Nguyệt ra tới đường lớn.

Thích Nguyệt bắt một chiếc xe ba gác, đang muốn đi lên, phía sau lại đột nhiên xuất hiện một người, giành lên xe trước: "Tang Cẩn? Cô chạy tới đây làm gì?"

Tang Cẩn quay đầu: "Cô tới đây làm gì thì tôi làm cái đó. Lên xe đi, có phải muốn Chu Tiểu Vạn tới bắt trở về không? Tôi đã để lại tin nhắn, nói Thích Nguyệt muốn theo A Thiển lẻn vào Đội Băng, kêu cậu ấy lập tức tới kéo cô về."

Thích Nguyệt giận tới cắn răng, cô còn tưởng hôm qua đã nói dối thành công, nào ngờ Tang Cẩn sớm đã phát giác. Hôm qua trên đường, cô bắt được A Thiển, còn ép cô ta khai ra hành trình hôm nay, hơn nữa A Thiển cũng đồng ý để cô lẻn vào đội, không ngờ lúc này lại lòi ra thêm một Tang Cẩn.

Thích Nguyệt muốn kéo cô xuống: "Cô không thể đi, rất nguy hiểm. Tôi đi đối phó Hồng Sơn Tước, cô đi làm gì? Nếu cô xảy ra chuyện, Boss trách tội xuống, tôi không nhận nổi trách nhiệm đâu."

"Vì cô muốn đi đối phó Hồng Sơn Tước nên tôi mới càng phải đi. Tiểu Vạn có nói, Bạch Lang giết cha cô, Hồng Sơn Tước lại là vợ hắn, nên hiện tại chính cô đang bị cừu hận che mắt. Cô không đủ lý trí, như vậy sẽ rất dễ gặp chuyện không may! Còn nữa, nhiệm vụ hiện tại của chúng ta không phải báo thù, chúng ta cần tróc nã Thiết Lang và Hồng Sơn Tước, đồng thời phá hủy tổ chức Song Lang. Tôi đi đương nhiên là hữu dụng, chuyện cô làm được, có thể tôi không biết, nhưng có nhiều chuyện chỉ có tôi mới có thể nghĩ tới, chúng ta bù trừ cho nhau. Tôi chắc chắn sẽ không để bản thân xảy ra chuyện, cô cũng không được gặp chuyện không may, nếu không Tiểu Vạn phải làm sao đây? Chuyện của Tiểu Vạn chính là chuyện của tôi. Đừng nói nữa, lên xe!"

"..." Do dự một hồi, Thích Nguyệt cũng nhanh chóng lên xe.

Xe ba gác đưa bọn họ tới một nhà nghỉ, cửa vẫn chưa mở, hai người liền trốn sau bồn hoa, xa xa theo dõi một bến xe buýt gần đó. Có người đang xếp hàng chờ lên xe, tất cả đều là phụ nữ.

Thích Nguyệt huýt ba tiếng sao, thanh âm không lớn nhưng chỉ cần cẩn thận đều có thể nghe được. Không bao lâu, một cô gái dáng người đẫy đà chạy tới, trên tay cầm theo bộ đồng phục màu lam. Nhìn Thích Nguyệt, cô ta liền khẽ cười, nhưng nhìn người phía sau, nụ cười đó lập tức biến mất: "Không phải đã nói chỉ một mình cô thôi sao? Chị Nguyệt, chị không phải muốn hại em đấy chứ?"

"Bớt nói nhảm, cô mau tìm cách kiếm thêm một bộ đồng phục nữa. Dương Thiển, tôi không sợ nói cô biết, nếu chỉ có một mình tôi, chúng ta đều phải chết." Thích Nguyệt hạ giọng đe dọa.

Tang Cẩn cười cười: "A Thiển, chúng ta từng gặp mặt, chắc cô cũng còn nhớ. Nếu cô còn nghĩ tới hai đứa nhỏ ở nhà, sợ bọn chúng không có mẹ thì lập tức làm theo lời Thích Nguyệt đi."

Sắc mặt Dương Thiển liền thay đổi: "Sao cô biết tôi có hai đứa con."

"Không chỉ như vậy, tôi còn biết đứa sau chưa tới 1 tuổi, đứa lớn đã đến giai đoạn đi học. Trước mắt không có thời gian giải thích, cô mau đi đi, nếu không sẽ không kịp." Thấy đoàn người chờ lên xe ngày càng ngắn, cô nhịn không được mà thúc giục.

Do dự một lát, Dương Thiển xoay người, lặng lẽ trở về hàng ngũ, giữ chặt một cô gái trong số đó. Cô ta thì thầm to nhỏ vài câu, sau đó hai người liền rời khỏi hàng, đi về phía này. Dương Thiển đi phía sau, chờ cô gái vừa đi ra sau bồn hoa, tránh được tầm mắt mọi người, cô ta trực tiếp đánh một cái vào cổ, cô gái đó lập tức hôn mê.

Tang Cẩn không khỏi hoảng sợ, cô không ngờ phương pháp cũng Dương Thiển chính là "lấy" đồng phục của đội.

Dương Thiển để cô gái ngất xỉu dựa vào bồn hoa, Thích Nguyệt nhanh chóng lột bỏ áo ngoài của cô ta. Dương Thiển vừa giục bọn họ nhanh lên, vừa giải thích: "Tất cả mấy thứ này đều dựa theo từng người mà chuẩn bị. Số bên trên là căn cứ vào thời gian vào tổ chức, số lượng tiêu thụ, vì thế mỗi thứ chỉ có một số duy nhất. Đây không phải là đồ thông thường, bên trong có cả mã QR, lúc vào căn cứ sẽ bị tra xét để xác định thân phận. Phải nhớ kỹ, cô hiện tại là A Phương, vào tổ chức từ năm 2010, level của cô là 1001, vì vậy, số của cô là AF20101001, nếu có người hỏi, cô nhất định phải đáp trôi chảy."

Tang Cẩn thay đồ, mắt cô không cận nên trước nay không mang kính, bây giờ đeo kính vào, mọi thứ xung quanh có chút mơ hồ. A Thiển liền đưa cô một chai thuốc, nhỏ vài giọt mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Xong xuôi mọi chuyện, ba người mới chạy về bến xe buýt, lẫn vào hàng ngũ. Nhìn người phụ nữ mặc đồng phục lên xe cuối cùng, hai tay Thích Nguyệt lập tức siết chặt.

Không cần hỏi Tang Cẩn cũng biết đó là Hồng Sơn Tước. Bà ta khá cao, da ngăm ngăm, ánh mắt vô cùng sắc bén, mái tóc màu trắng. Tang Cẩn cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao không gọi là Bạch Sơn Tước chứ? Cô lập tức nhớ tới còn một tên Bạch Lang, phỏng chừng là vì kiêng dè hắn.

Hồng Sơn Tước đi một vòng trong xe, Tang Cẩn kêu Thích Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài, hoặc giả bộ ngủ. Bà ta đột nhiên hỏi chuyện bằng tiếng Thái, đa phần cô nghe không hiểu, nhưng từ ánh mắt đó, đại khái là hỏi vì sao trước đây chưa từng thấy các cô?

Cô dùng tiếng Thái cơ bản trả lời lại, giới thiệu A Phượng, lần đầu tới đây. Mà là mấy ngày trước cô có học mấy câu tiếng Thái, hơn nữa còn có A Thiển bên cạnh giải vây. A Thiển tới đây nhiều lần, tiếng Thái đương nhiên vô cùng lưu loát, cho nên bọn họ cuối cùng cũng qua được ải này. Hồng Sơn Tước ra trước nói chuyện với tài xế mấy câu, chiếc xe nhanh chóng lên đường.

Tang Cẩn và Thích Nguyệt ngồi gần cuối xe. Thích Nguyệt dựa vào cửa sổ, thỉnh thoảng nhô đầu ra ngoài nhìn lên đầu xe, những lần đó Tang Cẩn đều nhẹ nhàng ra hiệu, ánh mắt cảnh cáo cô đừng làm bậy!

A Thiển ngồi cạnh Tang Cẩn, khẽ nhích lại gần: "Nè chị, chị còn chưa giải thích vì sao lại biết tôi có hai đứa con đó!"

Tang Cẩn quay đầu, duỗi tay chỉ lên ngón áp út của A Thiển: "Cô chắc rất yêu chồng mình nên ngón tay mới có dấu nhẫn cưới, nhưng hiện tại vì sao không đeo? Vì cô sợ viên đá trên nhẫn sẽ làm con nhỏ bị thương nên mới tháo xuống. Còn nữa..." Tang Cẩn thấp giọng, cười, "Cô hẳn là do nhũ mẫu nuôi nấng nên ngực mới có thể lớn như vậy, trên người còn toát ra hương gỗ trầm. Về phần đứa con lớn của cô, tôi thấy trên cổ tay cô có hình vẽ đồng hồ bằng bút chì, nhìn lực vẽ hẳn là đang đi học. Chuyện như vậy, trước đây tôi cũng từng làm."

A Thiển như phát hiện chuyện vui lên lập tức ngồi thẳng dậy, che miệng trộm cười, mặt cũng ửng hồng, tay còn lại bất giác sờ trước ngực mình một lát. Được làm mẹ là niềm vui lớn nhất của người phụ nữ, nhưng đột nhiên đôi mắt ấy tối sầm, bên trong hiện lên sự buồn bã.

Tang Cẩn rất muốn hỏi cô vì sao lại chọn con đường này, nhưng cuối cùng vẫn phải nhịn, cô sợ sẽ để lộ thân phận cảnh sát.

Mặt trời đã ló dạng, trời sáng dần. Xe buýt ra khỏi nội thành, rời khỏiMae Salong. Cuối cùng bọn họ đi vào vùng nông thôn nghèo khó, loanh quanh lòng vòng một hồi mới dừng lại dưới chân núi. Trong xe có một hướng dẫn viên du lịch hướng dẫn bọn họ xuống xe, giới thiệu địa điểm tiếp theo là một vườn trà, sau đó, bọn họ sẽ cùng trải nghiệm một chuyến đi thần bí. Trong đoàn có người hỏi đó là đâu, cô hướng dẫn viên chỉ cười, nói rằng tới nơi sẽ biết.

Tang Cẩn nhìn bốn phía, dãy núi kéo dài không dứt như con rắn không thấy đầu ngủ say ở nơi bí hiểm. Cô không khỏi kinh ngạc, cái gì là chuyến đi thần bí chứ?

Hướng dẫn viên bắt đầu đưa mọi người tham quan vườn trà. Dọc đường đi, Tang Cẩn phát hiện đoàn người dần giảm bớt. Đi xong một vòng, bọn họ vốn hơn bốn mươi người nay chỉ còn lại một nửa. Cô lén hỏi A Thiển, cô ta giải thích bọn họ có thể không đủ tư cách tiến vào căn cứ, tình huống này trước đây từng xảy ra. Tang Cẩn đột nhiên cảm thấy bất an, xung quanh có quá nhiều chi tiết khiến cô cảm thấy không bình thường.

Cô kéo Thích Nguyệt qua, lén hỏi xem trước đây Hồng Sơn Tước có từng gặp cô ấy không. Thích Nguyệt cẩn thận nghĩ lại, sau đó tưởng cô đang sợ hãi: "Hay là cô rời khỏi đây đi, bây giờ về nói với Tiểu Vạn kêu bọn họ ở đây chờ, ôm cây đợi thỏ là được."

"Cô cảm thấy có khả năng này sao?" Tang Cẩn lập tức từ chối. Lúc này hướng dẫn viên đã hướng dẫn những người còn lại tới nơi đánh dấu, cô xoay người đi sau A Thiển, tiếp tục lên đường.

Cách đánh dấu của hướng dẫn viên vô cùng kỳ lạ, trong tay cô ta cầm một thẻ đảo qua từng người. Cuối cùng, ngoại trừ hai người bọn họ, đoàn người chỉ còn lại hai mươi.

Đánh dấu xong, bọn họ đi tiếp. Dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên, bọn họ đi vào một từ đường nhỏ. Tất cả đều dâng hương, Tang Cẩn dù không phải Phật tử cũng làm theo bọn họ. Sau đó, hướng dẫn viên dẫn đoàn người xuyên qua cửa sau tiến vào một khu vườn trái cây. Khu vườn này rất lớn, nếu không có người hướng dẫn chắc chắn sẽ lạc đường.

Nhớ lại cách Trình Dung bẻ cỏ hoa bên đường, Tang Cẩn cũng thầm động thủ. Đương nhiên, cô sớm đã có chuyển bị, tuyến đường của bọn họ, bắt đầu từ nơi tạm trú tới làng du lịch, sau đó rời khỏi nội thành tới chân núi, vào vườn trà, cuối cùng đi vào từ đường, mỗi một nơi đều thông qua camera truyền tin vào máy tính của Chu Tiểu Vạn.

Tham quan vườn trái cây xong, bọn họ rốt cuộc cũng tới cửa động. Tang Cẩn không ngờ Hồng Sơn Tước lại ở đây chờ các cô, hơn nữa còn kêu hướng dẫn viên rời đi. Bà ta kêu hướng dẫn viên phiên dịch, nói tiếp theo bà ta sẽ dẫn mọi người vào động.

Nơi này thoạt nhìn như một tòa ngục giam, hai bên đều có hình vòm, bên trong tối đen như mực.

Tang Cẩn có thể cảm nhận được sự âm trầm của nơi này giống hệt tòa ngục giam ở Blackpool, cả hai đều y hệt địa ngục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.