Chẳng qua chỉ ấm áp được một lúc, lần thứ hai Tần Lục Trác nhìn về phía cô, lông mày anh cau chặt lại, trầm giọng nói: " Loại chuyện này quá nguy hiểm, người như cô, không thích hợp "
" Người như tôi?"
Giọng nói Úy Lam nhẹ nhàng, gió lạnh thổi qua, thổi bay vạt áo khoác của cô, lộ ra chiếc váy màu đỏ tươi sáng bên trong, trong đêm khuya giá lạnh, lạnh lùng mà tùy ý.
Tần Lục Trác nhìn cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy, thì ra trên người một người cũng có hình ảnh mâu thuẫn như vậy, trong trẻo cùng lạnh lùng, giống như hai mặt của đồng xu, rõ ràng không hề hòa hợp, lại khéo léo mà cùng nhau tồn tại.
Úy Lam vặn hỏi:" Anh nghĩ tôi là người như vậy, vậy nên làm gì?"
" Dù sao chuyện này, cũng không giống loại chuyện mà một tiểu thư sống sung sướng như tôi nên làm."
Dường như một phát này của cô đã nói trúng tâm tư của anh.
Tần Lục Trác nhíu mày, một lúc sau, thanh âm trầm thấp giữa trời tối, chậm rãi vang lên: " Xin lỗi, tôi không có ý đó."
Người đàn ông này so với sắt thép còn cứng rắn hơn, cả đời anh cũng không được mấy lần chủ động cúi đầu như vậy.
Anh hút một ngụm thuốc trong tay, một làn khói màu trắng xám bay lên, nhanh chong tan ra không còn chút dấu vết.
Người đàn ông thấp giọng nói:" Mấy người này đều là bọn buôn bán bằng dao dính máu, cô cùng bọn chúng tiếp xúc quá nguy hiểm."
Kỳ thực, vốn anh cũng không có ý định trách mắng cô.
Nào ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-da-mau-xanh-tham/63166/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.