Tần Lục Trác cuối cùng vẫn là không có hối hận.
Trong nhà Úy Lam hiện tại cũng coi như là hiện trường vụ án, nên bọn cô đến đồ rửa mặt cũng không quay về lấy. Tần Lục Trác mang cô về nhà, trên đường tìm một siêu thị 24 giờ, mua vài đồ rửa mặt.
Úy Lam đứng trước kệ để hàng, nghiêm túc xem xét hai cái khăn lông, "Anh nghĩ hồng nhạt đẹp hay xanh nhạt đep?"
Cô vừa hỏi xong, một cánh tay liền duỗi tới, trực tiếp lấy cái khăn mặt màu xanh lam trên giá xuống.
Úy Lam trừng mắt nhìn bóng lưng của anh, thật dứt khoác.
Chờ mọi thứ đều mua xong, thời điểm ở quầy thu ngân, Tần Lục Trác duỗi tay lấy ví tiền, đưa thẻ, Úy Lam lập tức xin lỗi nói: "Đều là đồ của tôi, như thế nào không biết xấu hổ lại để anh trả tiền "
Ai ngờ anh đã đưa thẻ cho nhân viên, sau đó nói, "Tôi cũng không keo kiệt như vậy"
Lời này thế nào lại nghe như, rất ủy khuất?
Úy Lam nhớ lại mười bảy tệ kia, ừ, cô hình như quả thực rất keo kiệt đi.
Sau khi hai người mua xong mọi thứ, lại lần nữa lên xe, lần này Úy Lam nhịn không được nói: "Hy vọng tới đây, sẽ không phát sinh chuyện gì nữa"
Tuy cô không phải là một người mê tín, nhưng trong vòng một ngày lại gặp phải nhiều phiền lòng như vậy, cũng không nhịn được nghi ngờ gần nhất có phải là tháng xui của mình hay không.
Mẹ Nghiêm Phong của cô thật ra rất tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phien-da-mau-xanh-tham/2066634/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.