Mơi này rơi đến khi nào mới có thể kết thúc đây.
Không nghĩ tới thành phố Quang Minh này cũng không phải mỗi ngày đều là bầu trời với mặt trời rực rỡ, cũng sẽ có mấy ngày như vậy, có chút cảm xúc, khóc khóc thì tốt rồi.
Chính là, vì cái gì nàng rơi lệ không ngừng đây.
Đại nhân đã tỉnh, nàng cao hứng còn không kịp mà!
Vì cái gì nàng muốn khóc, nàng khi nào yếu ớt đến bất kham một kích như vậy?
Còn không phải là...... Còn không phải là......
Mục Phỉ, không nhớ được nàng sao! Không sao, chỉ cần Mục Phỉ đại nhân tỉnh lại, hết thảy đều là biến số.
Một ngày nào đó, Mục Phỉ đại nhân sẽ nhớ rõ về nàng cho dù là về chuyện gì, luôn có một ngày như vậy!
Nếu, Mục Phỉ thật nhớ không được, cũng không sao, các nàng còn có nhiều hơn thời gian tạo nên ký ức mới, nàng dùng 6 năm thời gian để Mục Phỉ đại nhân đối mở rộng cửa lòng mình.
Nàng không ngại lại dùng thời gian 6 năm, không, nàng muốn thật nhanh, nàng đã không muốn lại phí thời gian.
"Tiểu quỷ, còn đang khóc sao?"
Phía sau truyền đến yên giọng độc đáo của Hán Thánh lão sư.
Vưu Nhiên cúi đầu cười khổ một tiếng, sau đó lau đôi mắt, xoay người, rõ ràng là khóc đỏ mắt.
"Ta là kích động nên khóc, lão sư." Vưu Nhiên giải thích hành vi chật vật của mình.
Hán Thánh thở dài một tiếng, hắn sớm đã đem Tiểu Vưu Nhiên trở thành con gái của mình, cho dù biết hơn nữa thấy được năng lực hỗn huyết của đối phương, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-tren-moi-nang/1217383/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.