Không biết qua bao lâu, mắt Mục Phỉ bỗng chốc mở bừng, đôi mắt còn chưa hoàn toàn thức tỉnh hiện ra con ngươi dựng đứng đỏ bừng. 
Tấm mắt nàng ghé nhìn cổ trắng nõn của tiểu hài tử con người đang ở trên ghế trên, tầm mắt liếc nhìn, nhanh chóng chớp chớp, hai tròng mắt nháy mắt hồi phục màu Kim Hạt Sắc. 
Lại nói, nàng có điểm hoang mang chính mình cư nhiên ở thời khắc mình thích nhất mà ngủ mất rồi, hay là ở trước mặt một tiểu hài tử con người. 
Nàng chuẩn bị đứng dậy đem cái màn hình Tv sớm đã chiếu chương trình khác tắt đi, lại không đoán được trên mình lại còn bị một cái mền nhỏ che lên...... 
Mục Phỉ không khỏi nhoẻn miệng cười, vật nhỏ này là sợ mình cảm lạnh sao? Thật đúng là chơi đến thật tốt. 
Mà Vô Minh trên đỉnh đầu Vưu Nhiên cảm ứng được chủ nhân tỉnh dậy, lập tức run run lông chim đứng lên, chuẩn bị kêu to một tiếng tỏ vẻ tôn kính, nhưng nó thấy Mục Phỉ khoa tay múa chân làm biểu tượng phải im lặng, phi thường hiểu được rồi nhẹ giọng bay đến trên sụp xuống. 
Vô Minh tò mò mà nhìn chủ nhân cong lưng, sau đó lại, lại mềm nhẹ bế lên tiểu hài tử con người này đặt ở trên nơi giường cao quý chỉ thuộc về chủ nhân nghỉ ngơi. 
Vô Minh cảm thấy phi thường kinh sợ cũng càng khó hiểu. 
Mục Phỉ đem cái mền vốn ở trên người mình cũng đắp trên người Vưu Nhiên, trong lúc nàng còn quan sát mặt đối phương, cùng với mu bàn tay bôi thuốc mỡ. 
Thực hảo, tựa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-tren-moi-nang/1217298/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.