Lâm phu nhân là người khá thực tế, bà mang theo hai nha hoàn và nửa rương sách, trừ hai cái này thì bà tay trắng vào Lâm gia, sau bà quản gia nhưng không quản bạc. Muốn vật gì đắt giá một chút cũng sẽ mở miệng hỏi qua gia chủ, đáp ứng rồi bà mới mua, nếu không đáp ứng bà cũng không đoái hoài tới vật đó nữa. Bà không có của hồi môn để về sau cho lại con gái, đồ hồi môn của bà là vẻn vẹn mấy cuốn sách và mấy bồn hoa.
Cái bà có thể cho con gái là tình yêu thương và những cử chỉ triều mến của mình.
Cũng may, nữ nhi là con cái Lâm gia, dù là một cộng lông dê chăng nữa tóm lại của hồi môn của con bé chắc chắn sẽ có.
Thấy Lâm phu nhân bình thản vậy, Lâm Đại Nương buồn cười “ Người không sợ cha phiền sao.”
Lâm phu nhân cười liếc nàng một cái, đem nữ nhi ôm trong ngực, nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, mỉm cười nói: “Ngươi còn biết đau lòng hả?”
Lâm Đại Nương cười ha hả rồi thở dài: “Lão cha nói kiếp trước chắc ông đã nợ con, con sẽ để cha xem chủ nợ hàng thật giá thật là như thế nào.”
Lâm phu nhân cũng buồn cười, nhịn không được vỗ nhẹ đầu nàng “Bướng bỉnh.”
**
Lâm Tam Bảo bên ngoài được người ta biết đến với vai trò là tiểu quản sự của tiệm gạo Lâm ký mễ hành, quản lí cửa hàng gạo Lâm gia đã hơn hai mươi năm, nhưng trên thực tế ông là tai mắt lớn nhất của Lâm gia ở Trướng Châu, thủ hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-tren-cuong-phu-at-co-dung-the/274487/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.