– Di Linh… Di Linh… anh nhớ em!
– Di Linh…
Lương Tú Trân sững người nhìn Chu Đức Tấn đang nắm chặt lấy tay mình nhưng gọi tên cô gái khác trong men say. Người ta nói, kẻ say thường nói lời thật lòng. Vậy những gì mà Lương Tú Trân đoán là thật, Chu Đức Tấn thực sự có tình cảm với Chu Di Linh. Lương Tú Trân bỗng nhiên có cảm giác khó chịu mặc kệ Chu Đức Tấn say đến mức nào cô cũng dứt khoát rút tay ra khỏi tay hắn.
– Tôi không phải Chu Di Linh!
Chu Đức Tấn say tới mức không biết trời trăng. Hắn trở mình, miệng vẫn liên tục gọi tên Chu Di Linh.
Lương Tú Trân thẫn thờ ngồi bên cạnh giường, ánh mắt nhìn Chu Đức Tấn thoáng nét đượm buồn. Cô cứ như vậy không làm gì đợi đến khi Chu Đức Tấn ngủ say mới đứng dậy giúp hắn lau người, thay quần áo.
Chuẩn bị một chiếc khăn ướt lạnh, Lương Tú Trân vắt kiệt nước rồi cẩn thận lau người cho Chu Đức Tấn. Từng hành động của cô đều nhẹ nhàng, ân cần. Chu Đức Tấn không xứng đáng để Lương Tú Trân phải thức khuya chăm sóc nhưng bỏ mặc hắn ở đây, cô không yên tâm.
Những việc mà cô làm cho hắn, hắn đều không biết. Thậm chí khi đang giúp hắn vẫn còn gọi tên người con gái khác. Mỗi khi Chu Đức Tấn nói mớ nhắc đến Chu Di Linh, Lương Tú Trân chỉ muốn cho hắn một cái bạt tai. Hắn nhớ cô ta đến vậy sao không đến tìm mà còn mò về làm khổ cô?
Lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-tan-vo/2553603/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.