– Vợ, em đang trả thủ anh đấy à?
Lương Tú Trân gật đầu, đáp lại đầy chắc chắn
– Cũng có thể coi là vậy! Sao? Anh không hài lòng à?
– Không phải, em muốn thế nào cũng được chỉ cần em tha thứ cho anh thôi.
– Chuyện đó tính sau. Bây giờ em mệt rồi muốn nghỉ ngơi.
Chu Đức Tấn liền nhanh chóng đặt gối lên giường, với tay tắt đèn trong phòng rồi nằm xuống bên cạnh Lương Tú Trân. Ranh giới màu xanh giữa hai người là vật cản duy nhất khiến Chu Đức Tấn không thể lại gần Lương Tú Trân. Rõ ràng vợ hắn đang nằm kế bên nhưng hắn lại không tài nào được chạm vào. Nhìn bóng lưng nhỏ bé trước mặt, hắn chỉ muốn tiến đến ôm cô vào lòng.
Mùi hương nhẹ nhàng từ mái tóc đen dài thoang thoảng nơi cánh mũi. Chu Đức Tấn muốn tiến lại gần hơn nhưng một khi đã đi qua ranh giới sẽ không còn đường quay lại.
Lương Tú Trân nằm phía bên kia, khoé môi nở một nụ cười đầy thích thú. Khoảng thời gian hiện tại cứ để Chu Đức Tấn ăn chay, đến khi cô thực sự mở lòng muốn cho hắn thêm cơ hội thì ranh giới giữa hai người sẽ tự động biến mất.
Sáng.
Lương Tú Trân thức dậy trước báo thức, quay sang bên cạnh đã không còn thấy Chu Đức Tấn. Đêm qua cô đã cố ý hẹn giờ thật sớm để dậy chuẩn bị bữa sáng nhưng cuối cùng vẫn là người dậy sau cùng. Lê đôi chân nặng nhọc vào trong phòng tắm thay đồ sau một giấc ngủ dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-tan-vo/2553558/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.