– Sau này bị hai người sẽ làm thế nào?
Lương Tú Trân lưỡng lự trước câu hỏi của Dương Hoàng Quân. Bây giờ chính bản thân cô cũng không biết phải tính thế nào sau khi trở về Đường gia. Khi còn ở nhà, vì quá tức giận với Chu Đức Tấn mà cô ra đi không một lời nói cũng chẳng dự tính gì. Mọi thứ đều diễn ra theo cảm tính. Nghĩ lại, Lương Tú Trân cảm thấy bản thân đã quá bồng bột, nông nổi.
Khẽ nở một nụ cười đầy nặng nhọc, Lương Tú Trân hít một hơi thật sâu. Từng lời nói ra đều mông lung, mơ hồ.
– Em cũng không biết những ngày tới thế nào. Ông ngoại nói đây là thời điểm thích hợp để Đức Tấn chứng minh bản thân có thể lo liệu được cho con và em hay là không. Hiện tại, em cũng đang rối lắm!
– Vậy thì em hãy tự cho mình thời gian suy nghĩ đi. Tương lai còn dài, vội vã dễ dẫn đến quyết định sai lầm.
– Vâng!
Lương Tú Trân gật đầu đáp lại Dương Hoàng Quân. Qua đôi ba câu nói chuyện, bầu không khí giữa hai người lúc này mới thực sự thoả mái không còn căng thẳng như trước.
Bên ngoài nhà hàng trời bắt đầu đổ cơn mưa rào.
Chu Đức Tấn lái chiếc xe Wave cũ dừng lại trước cửa nhà hàng, tạm trú ngoài hiên tránh mưa. Trên người hắn mặc một bộ quần áo giản dị cùng áo khoác đồng phục của nhân viên giao hàng. Sau một ngày chật vật, Chu Đức Tấn cũng tìm được một vài công việc để kiếm tiền. Sáng thì làm ở công trường, chiều sớm bưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-tan-vo/2553537/chuong-45.html