Lúc tôi tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong bệnh viện rồi. Xung quanh nồng nặc mùi thuốc khử trùng và những tiếng người nói chuyện ồn ào huyên náo.
Một người trông thấy tôi mở mắt mới tốt bụng hỏi:
– Cô tỉnh rồi à? Thấy sao rồi?
Tôi định bảo ‘Vâng’, nhưng mới há miệng ra đã thấy có gì đó sai sai, sờ lên mặt mới thấy cả mặt mình đã bị băng kín mít, một cánh tay còn lại của tôi cũng đang phải cắm truyền, từng giọt tí tách chảy vào cơ thể tôi.
Lúc này mới nhớ ra trước lúc ngất đi mình đã đập mặt vào cả một chậu lửa nóng, còn ngửi thấy cả mùi da thịt bị cháy khét lẹt. Nếu tôi phải băng kín mặt thế này, thế thì mặt tôi ….
Nghĩ đến đây, tôi lập tức hốt hoảng choàng dậy:
– Cô ơi, mặt cháu… mặt cháu sao thế cô? Cô có biết không? Mặt cháu làm sao mà bị băng hết thế này?
Những người phụ nữ giường bên nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại:
– Tôi cũng không rõ, chỉ thấy mọi người đưa cô vào đây rồi bác sĩ bảo mặt cô bị bỏng thôi. Thế người nhà cô đâu? Đã thông báo cho người nhà chưa? Sao từ lúc vào đây đến giờ không thấy ai?
– À… cháu… cháu… không phải người ở đây.
– Thế gọi người nhà đến đi chứ, nằm viện một mình sao được. Thông báo cho người nhà đi để họ biết mà đến.
– Vâng ạ.
Nếu như ngày trước, khi sợ hãi thế này nhất định tôi sẽ khóc òa lên, tôi sẽ ngay lập tức gọi cho Phong, nói cho anh biết tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-phu-hoa/906726/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.