Khi nói những lời này, tôi đã xác định rõ sẽ bị Phong từ chối rồi, bởi vì một kẻ như tôi thực sự không đáng anh ta phải trả một khoản tiền lớn như thế, hơn nữa, Phong cũng không thiếu gì đàn bà, không cần phải dây vào một đứa lắm rắc rối như tôi.
Mà đúng thật, anh ra nghe xong thì chỉ cười nhạt:
– Muốn làm gì cô cũng được? Kể cả bán cô cho người khác à?
– Vâng. Nhưng mà… em vẫn hy vọng được đi theo anh hơn.
– Lý do?
– Vì anh là người tốt đầu tiên mà em gặp.
Anh ta không nhìn tôi nữa, chỉ lặng lẽ dời mắt về phía con đường đông đúc xe cộ ở phía trước, lát sau mới nhàn nhạt trả lời:
– Tôi thấy hình như cô đang hiểu nhầm rồi thì phải. Mấy lần tôi giúp cô, kể cả việc chuộc cô cũng chỉ là tự nhiên nổi hứng, chẳng liên quan gì đến tôi là người tốt cả.
– Em biết. Em biết mấy việc cứu em hay chuộc em ra khỏi Phố Hoàng Thành với anh chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng với em thì khác lắm.
– Khác chỗ nào?
– Nếu em nói từ trước đến nay chưa bao giờ có ai cho em cái gì, kể cả một bát cơm, anh tin không?
Anh ta hơi nhướng mày, không đáp nhưng rõ ràng không tin. Tôi cũng hiểu nên không trách, chỉ cúi thấp đầu, gượng gạo cười:
– Là thật đấy.
– …
– Từ trước đến giờ bọn em muốn có cơm ăn thì phải đi làm, muốn không bị đánh thì phải tiếp khách, muốn có ngày ra thoát được khỏi Phố Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-phu-hoa/906706/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.