Arthur vẫn nhớ ngày mà anh bị đưa đến Eternal World cũng là ngày anh bị giới báo chí chửi ầm lên và được gọi là một kẻ độc tài vô nhân đạo vì không chịu bán hợp chất Flic mà anh đã tạo ra cho viện y học quốc tế. Về chuyện này thì thực sự là Arthur không quan tâm cho lắm, anh không phải kiểu người sống vì lợi ích của xã hội, anh cũng chẳng sống vì tiền, anh chỉ sống vì đam mê của mình, đam mê chế tạo vũ khí, thậm chí cả việc những vũ khí anh sáng chế ra được bán giá bao nhiêu anh còn không biết thì làm sao anh nắm rõ được việc viện y học muốn mua bản quyền của anh.
Lúc đó đầu óc Arthur như người trên mây sau hai ngày liền không ngủ cũng tương đương hai ngày không tắm và chỉ ăn đại vài gói thức ăn nhanh vì quá bận bịu vùi đầu vào mớ máy móc trong phòng thí nghiệm, anh khép hờ mắt để nghỉ ngơi vì quá mệt, vọng bên tai là tiếng chị mình nói chuyện với anh về vụ bán bản quyền này.
- Arthur, em có nghe chị nói gì không?
- Chẳng phải mấy vụ tiền bạc mua bán này đều do chị quyết định sao? – Arthur đẩy lại gọng kính tụt khỏi mũi mình, tiện tay hất luôn mái tóc dài mà do quá bận để có thời gian cắt, cố tạo cho mình một tư thế thoải mái hơn để chợp mắt một tí.
- Viện y học quốc tế muốn mua bản quyền hợp chất Flic để ứng dụng vào máy phẫu thuật mới của họ, em nghĩ sao về việc này?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-mot-vai-phan-dien/1327096/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.