Nhìn bóng lưng Cố Vấn Như rời đi, Lục Hi Hòa cắn vào môi mình cảm giác tức giận này còn khốn khổ hơn mấy năm kia khi còn ở Hàn.
Cô luôn phấn đấu, ngậm đắng nuốt cay chỉ muốn nhìn thấy sự thảm hại bại trận của Cố Vấn Như, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi khiến cô một bụng bừng bừng lửa hận, cái thai trong bụng cũng hơi nhói lên.
Sự bình tĩnh học được sau bao năm giờ phút này hóa vào hư không, cô nắm chặt góc váy mình mà nghiến răng nói: "Cô là cái thá gì chứ tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này cho cô xem."
* * *
Cố Vấn Như lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại cũng chẳng tốt hơn cô ta là bao nhiêu. Cô cố gắng bình tĩnh, không để bản thân mình yếu thế trước mặt tiểu tam. Lúc kết thúc mọi chuyện cô mới như gạt bỏ được sắc mắt tựa hết người vào tường dùng tay che đi đôi mắt. Người đi đường chỉ nghĩ là trời quá nắng quá khiến một cô gái che mắt cho đỡ chói mà thôi, nhưng mà họ sẽ không biết được cô gái xinh đẹp trước mặt kia đang khóc.
Sau một lúc Cố Vấn Như thất thểu bước đi về phía trước, đầu óc choáng váng lê thân thể nặng nề tiếp tục đi thật ra. Không biết cứ đi như thế bao lâu cô đã đi tới trước giao lộ, rồi cùng đám đông đứng chờ đèn xanh để qua đường, nhưng cô vẫn như người mất hồn đứng mãi ở đó mãi không hề nhúc nhích.
* * *
Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-dai-duong/3350562/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.