Thời khắc không có chút ánh sáng nào, lại khiến tình yêu trở nên đẹp đẽ vô cùng. Cố vấn Như lúc này vẫn không nói được lời nào, cô cứ nắm lấy góc tay áo cậu không buông. Dạ Thiên Hoài không thể nhìn thấy được biểu cảm gì trên gương mặt cô khi bầu trời đã sập tối.
Cả hai người cứ đứng như vậy trong công viên cho tới khi bóng đèn bên cạnh chớp tắt rồi sáng lên. Lúc này cả hai mới hồi hồn trở lại, Dạ Thiên Hoài nhìn bàn tay nhỏ bé đang kéo góc áo mình do dự mở lời phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: "Tối rồi để tớ đưa cậu về."
Cố Vấn Như nghe vậy cũng bỏ bàn tay ra, hai má đỏ ứng, ngại ngùng đáp lời: "Cũng được, chúng ta cùng về thôi."
Lời cô nói ra khiến tim Dạ Thiên Hoài chững lại một nhịp, cậu nghĩ thầm cô ấy nói được vậy là muốn đồng ý chuyện hẹn hò vừa rồi rồi?
Nghĩ tới bản thân khi nãy nói chuyện còn chẳng được mạch lạc, Dạ Thiên Hoài có chút khó tin bây giờ tâm trạng cậu đang lâng lâng phấn khích, như lần đầu có được cái Headshot 260m bằng khẩu SRL.
Một khẩu súng trường được coi là khó bắn bậc nhất trong game, dù có tay cầm nhưng vẫn khá giật. Chuyện tình này cũng giống như khẩu súng ấy, khó nắm bắt tỏ tình thì tỷ lệ thành công giống trăng dưới nước, như hoa trong gương tưởng chừng sẽ thất bại nhưng lại ghim thẳng vào tim.
Đèn đường tất cả đều đã bật sáng, chiếc xe đạp cũ đang lăn bánh trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-dai-duong/3317593/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.