“Đừng sợ, anh sẽ ở đây cùng em. Anh cũng không có việc gì làm.”
An Tử bắt đầu chú ý đến sắp tài liệu tôi đang cầm, là không muốn hỏi đến. Tôi giữ thứ này có ích lợi gì chứ, dứt khoát đưa sang bên cạnh cũng là lúc chúng tôi nhìn thấy gương mặt không muốn nhìn nhất.
An Tử kéo tôi chạy như bay ra ngoài, phía sau là tiếng gọi đến tuyệt vọng của mấy chú cảnh sát.
“An Tử, cậu đi đâu vậy?”
“An Tử, người bên cạnh cậu, đứng lại đó, đuổi theo.”
“Mau đuổi theo.”
Tôi tự hỏi náo loạn ở căn cứ chưa đủ sao? Đến tận cục cảnh sát để gây rối. Mụ phù thủy tính trước một bước, bà ta ngồi ngay ngắn ở trong đó chờ chúng tôi đến.
Gương mặt thú vị còn đắc ý hơn boss của tôi gấp trăm ngàn lần.
An Tử ngắt đuôi bọn người đuổi theo, chở tôi đến nhà anh ấy. Điện thoại cũng tắt nguồn, làm đến bước này tôi có hơi lo.
“Anh không sợ sao?”
Đưa cho tôi lý nước anh ấy đáp.
“Anh thường xuyên đối mặt với cái chết nếu nói sợ, có lẽ sợ phải chia cắt với em.”
Ý tôi muốn hỏi anh ấy không sợ có người gọi đến, lỡ mất việc lớn hay sao? Tôi thừa biết công việc trước kia của đối phương là đi phá bom.
Tôi ngã ra phía sau dành ít phút ngẫm nghĩ, tiếng gõ như muốn dỡ cái cửa đi làm tôi và anh ấy phải cảnh giác vài phần.
Cảnh sát đã lần đến đây rồi sao?
An
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681497/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.