Bà ấy rầu rĩ thở ra một hơi.
“Không phải là không tin tưởng, nhưng có những việc không thể làm. Quả bom phát nổ khi xưa, ngăn cản rồi có được gì. Tai tiếng, mất lòng tin, ghét bỏ, căm hờn phải nói bao nhiêu lần.”
Cho dù bọ họ khống chế truyền thông tốt đến cỡ nào cũng không thoát khỏi người dân sống ở đó.
Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
“Lần này là đi bắt người xấu.”
Bà ấy tức giận hỏi.
“Sống rồi tiêu tiền chuyện đó khó khăn lắm sao?”
Quả thật rất khó, số tiền tôi kiếm được vẫn chưa biết dùng vào việc gì đây.
Tôi rời khỏi phòng thì bắt gặp Trấn Yên Yên, chị ta lộ ra vẻ mặt đanh đá của mình, đắc ý cười.
Kẻ ngu.
Chị ta cười Ngưỡng Mi không thể tranh tài sản, đâu biết số tiền bà nội bỏ ra bao năm nay là vì ai.
Thật lạ khi Trấn Yên Yên không nói móc vài câu, tôi nhàm chán liền gọi cho Ngưỡng Mi, con cún bị cảm sẽ không chết khô ở phòng tôi đó chứ?
Nó nhấc máy liền nói rất nhiều, sao có thể vui vẻ đến như vậy.
“Mày có chọc giận ai trong nhà không đấy? Buồn thì nhịn một chút, để tao nghỉ dưỡng đã.”
“Bệnh tình sao rồi.”
Nghe rõ sự đắc ý từ trong câu nói của Ngưỡng Mi, nó nói.
“Khỏe rồi, tao đang nấu ăn đây. Mà mọi người mấy ngày nay sao lại không thấy về phòng, về quê mấy ngày vậy.”
“Đang ở quân khu.”
Tôi còn chẳng nhớ bọn họ, Ngưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681490/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.