Đặt vé máy bay rồi mới cho An Tử biết, bởi vì tôi không cần từ biệt, giữ ý niệm sau này còn có thể gặp lại, nhất định là như thế. Nhìn thấy đối phương lại tồn tại cảm giác tiếc nuối không muốn đi, cái này còn tệ hơn.
Thông qua điện thoại tôi nghe được sự thất vọng của anh ấy.
“Em quá đáng.”
“Đúng vậy, là tôi quá đáng. Nhà xảy ra tí chuyện mà thôi.”
“Nói dối.”
Anh ấy biết tôi là 384, biết boss, biết tôi gián tiếp gây nên cái chết của số 4. Quả thật là kẻ biết quá nhiều theo lý nên nói boss một tiếng để trực tiếp trừ khử. Nhưng tôi sẽ tức giận, thậm chí đối đầu vì cái chết của An Tử nếu lão là người gây ra.
Thật là không thể gạt anh ấy điều gì mà, tôi cười xòa rồi nói.
“Bảo vệ vị lãnh đạo của nước láng giềng ghé thăm, không có nguy hiểm gì cả.”
Nhiệm vụ lần trước có mặt An Tử chắc là đối phương hiểu rõ không có nguy hiểm nào ở đây, mối nguy lớn nhất là tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ bị boss mắng một trận. Việc sâu xa hơn cũng ập lên đầu lão già kia thôi, tôi chẳng có gì phải lo.
An Tử chậm chạp đáp lại.
“Hay là anh cùng em.”
Tôi nữa đùa nữa giỡn mà thả ra vài chữ.
“Em nghi ngờ đấy, nghi ngờ anh tiếp cận em để bắt trọn cả tổ chức.”
“Vậy thì không đi nữa, anh sẽ làm những gì mà em không nghi ngờ, muốn em biết tình cảm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681450/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.