Nghe có vẻ mọi người đối xử với Ngưỡng Mi tốt hơn bên ngoài nhiều, chẳng trách nó vẫn còn giữ hy vọng một ngày nào đó Dục Phong sẽ được điều chuyển về. Bọn họ không nói tôi còn nghĩ bọn người có mặt trong quân khu đều sẽ ghét cay ghét đắng.
Tôi nhỏ giọng đáp.
“Lười thôi, không cần để ý.”
Tôi ngồi mông sắp dính vào ghế nên đã ra bên ngoài hít thở ít không khí, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một chiếc xe đang chầm chậm tiến vào. An Tử một mặt nghiêm túc bước xuống xe, hệt như lúc chiếc xe ấy tiếng vào trung tâm huấn luyện quân sự.
Thời điểm đó tôi còn không chú ý mấy, tranh thủ lúc này ngắm nhìn thật kỹ phong thái ngời ngờ của anh ấy.
An Tử một thoáng ở trong cục cảnh sát một thoáng đã nằm trong đội phá bom, tôi còn không thể tin được.
Một người đi đến nói gì đó với An Tử, ánh mắt liền nhìn lên chỗ tôi đang đứng gương mặt nghiêm túc thay vào đó là nụ cười vô cùng ấm áp. Tôi nhìn thấy mọi người xung quanh cách xa anh ấy, bọn họ nói gì đó với nhau rồi cả bọn đều cười nói vui vẻ.
“Mẫn, anh yêu em.”
Câu nói vừa lớn vừa rõ, những tân bình đều nhìn đến chỗ An Tử. Điều gì đến cũng phải đến An Tử bị người nào đó phạt chạy vài vòng.
“Có phải đội trưởng bị gì rồi không? Rõ ràng người đó là Ngưỡng Mi.”
“Ngưỡng Mi thay đổi mục tiêu rồi sao? Đội trưởng trước đây thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phia-sau-em-la-anh/2681418/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.